Trong căn phòng trang nghiêm màu đen, Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên một trước một sau đứng ở bên trong. Phượng Thiên Vũ dựa vào người Đế Dạ Hiên, lắng nghe người bên trong nói chuyện. "Mục gia chủ, chỉ cần ngươi liên thủ với ta, ta cam đoan ngươi có thể giết được nàng!" Một đạo âm thanh hơi chút trầm thấp vang lên, lông mày của Phượng Thiên Vũ nhếch lên, nữ nhân? Là ai? "Ngươi xác định có thể giết được nàng?" Mục gia chủ phẫn nộ nói, hắn làm sao có thể dễ dàng bỏ qua nữ nhân kia, nàng khiến cho hắn trước mặt bao nhiêu người mất hết toàn bộ sĩ diện. "Mục gia chủ, chỉ cần ngươi làm theo như lời ta nói, có thể giết nàng." Âm thanh của nữ nhân lại tiếp tục truyền ra. "Được, một lời đã định!" Mục gia chủ sảng khoái đáp ứng! Phượng Thiên Vũ câu môi cười cười, nàng đã nói, cái tên Mục gia chủ này sẽ không yên phận được đâu, nhưng mà nữ nhân kia là ai? Không lâu sau, cửa phòng được mở ra, một thân nữ tử khoát một áo choàng màu đen bước ra. "Mục gia chủ, xin cáo từ!" Nữ tử quay đầu nhẹ nhàng nói. Vừa khi nàng quay đầu lại, đã để Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên trông thấy được dung mạo của nàng. Phượng Thiên Vũ nghi ngờ, tại sao nữ nhân này lại muốn liên thủ giết nàng, nàng không biết nữ nhân này a! Đế Dạ Hiên nhíu mày, tạo sao nàng ta lại ở chỗ này? "Đông cô nương, đi thong thả." Mục gia chủ khách khí nói. Sau khi nữ nhân kia rời đi , Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên cũng rời khỏi Mục phủ. Hai người ly khai khỏi Mục phủ, đi về phòng trọ, trên đường đi, Phượng Thiên Vũ nhìn Đế Dạ Hiên, hỏi: "Dạ Hiên, chàng biết nữ nhân kia sao?" Nàng vừa nãy trông thấy Dạ Hiên nhíu mày. "Nha đầu, nàng là công chúa của Đông Dạ quốc." Đế Dạ Hiên thản nhiên nói, hắn cũng không biết tại sao nữ nhân này lại ở đây, lại muốn liên thủ cùng Mục gia giết nha đầu! "A, khó trách!" Khó trách nữ nhân này lại muốn giết nàng, nguyên nhân là cái yêu nghiệt này a! "Nha đầu, khó trách cái gì?" Đế Dạ Hiên không hiểu liền hỏi. "Còn không phải là vì chàng hay sao." Khi hai người đi qua một con phố, bước chân ngừng lại. Từ trong con hẻm nhỏ một đạo bóng dáng bước ra, một đôi mắt màu đỏ nhìn chằm chằm vào Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ. Đế Dạ Hiên nhíu mày,Thiếu chủ Minh U của Ác Ma Thâm Uyên sao lại ở đây? Phượng Thiên Vũ nhìn nam nhân trước mắt này, nàng không thể không nói, ở cổ đại thật lắm mĩ nam a, nam nhân trước mắt này chính là yêu nghiệt a, nhưng con mắt lại màu đỏ a, chẳng lẽ hắn cũng là ma thú sao? Nhưng nhìn kĩ thì lại không giống a! "Chúng ta lại gặp nhau." Minh U lẳng lặng nhìn Phượng Thiên Vũ, môi mỏng khẽ gợn lên, nữ nhân này thật sự rất vừa ý hắn a! Lại gặp nhau? Phượng Thiên Vũ nghi ngờ, bọn họ chưa từng gặp nhau mà? Không đúng, cái hơi thở này. . chính là người ngày đó đuổi theo xe ngựa nàng! "Là ngươi?" Phượng Thiên Vũ lạnh giọng hỏi. "Nha đầu, nàng biết hắn sao?" "Không biết." Đế Dạ Hiên biết rõ Minh U, nhưng Minh U nhưng lại không biết Đế Dạ Hiên là Ma Vương, hiện tại, hai nam nhân đối mặt nhau, một bầu không khí quỷ dị bắt đầu bao phủ khắp hai người, Phượng Thiên Vũ không rõ cho lắm, hai người này lại làm sao đây? "Ngươi là ai?" Minh U nhìn Đế Dạ Hiên, mắt đỏ lạnh lùng nhìn hắn, khí tức trên người nam nhân này không đơn giản, nhìn thoạt qua thì thân phận có vẽ rất cao quý. "Chàng là nam nhân của ta, ngươi là ai?" Phượng Thiên Vũ không kiên nhẫn hỏi, đối với người nam nhân trước mặt này nàng không có ấn tượng tốt, có ít người, chỉ cần liếc mắt một cái, liền được nàng xếp trong hàng ngũ nên kết giao hay không? "Nam nhân của ngươi?" Minh U nỉ non nói, âm khí trên người càng trở nên trầm trọng, hắn không thích những lời này, rất không thích! Từng đạo linh lực khủng khiếp xông tới Đế Dạ Hiên. Rất nhanh chóng, Đế Dạ Hiên đem Phượng Thiên Vũ bảo hộ ở sau lưng, khoát tay, một đạo linh lực màu lam bắn ra nghênh đón. "Minh U, bổn tọa không muốn giết ngươi lúc này, tốt nhất ngươi nên rời khỏi đây ngay." Đế Dạ Hiên nhìn nam tử trước mặt, lãnh khốc nói. Minh U khẽ giật mình, người nam nhân này sao lại biết tên hắn, biết rõ hắn, còn muốn giết hắn: "Ngươi rút cuộc là ai?" "Ngươi còn chưa đi?" Hỏa liên liền xuất hiện trên tay Đế Dạ Hiên, mang theo linh lực cường đại bay về phía Minh U. Minh U nhìn hỏa liên đang tiến tới, lắc mình một cái, chung quanh thân thể đã được bao phủ bởi một màn sương mù màu đen, sau đó người đã biến mất tại chỗ! Phượng Thiên Vũ nhìn người biến mất trước mặt mình, cũng không hỏi nhiều, không biết tại sao nam nhân kia lại đến tìm nàng, cũng không biết tại sao Dạ Hiên lại biết hắn. Cảm nhận của nàng bây giờ chính là, thực lực của nam nhân kia rất mạnh! "Nha đầu, chúng ta trở về đi!" Đế Dạ Hiên nhìn bầu trời, thời gian không còn sớm, ngày mai nha đầu còn có trận thi đấu, phải nghỉ ngơi sớm một chút! "Ừ." . . . Hai người trở lại trong sân nhỏ, Thanh Ngư cùng Mạc Sầu cũng đã nghỉ ngơi, chỉ có Tuyết Ảnh ngồi ở trong sân. Tuyết Ảnh nhìn thấy Phượng Thiên Vũ, liền nở ra nụ cười, nói vài câu rồi trở về không gian. Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên cũng đi nghỉ ngơi! . . . . Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Ngư dậy sớm bưng nước rủa mặt vào cho Phượng Thiên Vũ. Ăn điểm tâm xong, Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên đi đến hội đan dược, hôm nay có cả Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đi sau cổ vũ. Vì là trận đấu thứ hai, người đến xem lại càng nhiều, còn có một số nhân vật có thế lực, đều muốn đến nhìn một chút hôm nay có thể xuất ra một nhân tài nữa hay không, nếu có liền phải nhanh chóng tuyển vào môn hạ! Luật thi vẫn như cũ, thời gian là nửa canh giờ, yêu cầu chính là tứ phẩm đan dược Thăng Hoa đan, tác dụng của viên đan dược này là trong một khoảng thời gian ngắn có thể tăng lên thực lực của một người, khi đan dược hết tác dụng thực lực trở lại như lúc trước, tứ phẩm đan dược, chính là ngàn vàng khó cầu, cho dù là hạ phẩm, đã rất nhiều người muốn có mó, bởi vậy có thể thấy được, người chiến thắng ngày hôm nay sẽ trở thành tâm điểm tranh đoạt của mọi thế lực! Trận đấu bắt đầu, Phượng Thiên Vũ nhìn những vật liệu trên bàn, thầm đánh giá những dược liệu kia, một thân cây cỏ màu đỏ đưa đến sự chú ý của nàng, Hồng Huyết thảo, trong đan dược kỳ thư nàng cũng đã từng thấy qua, không thích hợp để luyện chế Thăng Hoa đan, mặc kệ những dược liệu kia được tinh lọc tốt đến đâu, cuối cùng đan dược luyện chế ra đều gặp phải khuyết điểm, chẳng lẽ những người này không biết sao? Phượng Thiên Vũ đem đống dược liệu bỏ vào trong đan đỉnh, chỉ chừa lại Hồng Huyết thảo! Người ở phía dưới nhìn thấy nàng không sử dụng đến Hồng Huyết thảo, hoài nghi cũng đã bắt đầu! "Ngươi nói xem tại sao nha đầu lại không sử dụng đến nhánh Hồng Huyết thảo vậy?" Hàn Duệ ngồi ở bên cạnh Đế Dạ Hiên, sốt ruột nói, những chuyện khác hắn đều một mực tin tưởng nha đầu, nhưng khi luyện chế Thăng Hoa đan nếu không cho Hồng Huyết thảo vào sẽ không thể dung hợp được toàn bộ dược liệu, nha đầu không thể không biết được điều này. . ! Đế Dạ Hiên giữ im lặng, hắn tin tưởng Vũ nhi của hắn! Thanh Ngư cùng Mạc Sầu không hiểu luyện đan, nên bọn hắn cũng không biết nói gì! Phượng Thiên Vũ cẩn thận từng li từng tí điều hòa lửa cho thích hợp, Thăng Hoa đan không cần đến dược liệu khác, chỉ khi người luyện chế nó đã đạt tới cao cấp Dược Chủ mới có thể luyện ra được tứ phẩm đan dược Thăng Hoa đan. Thời gian chậm rãi trôi qua, thời gian nửa canh giờ dần chấm dứt, tất cả mọi người cầm đan dược chuẩn bị lắng nghe nhận xét của tổ ban giám khảo .....