Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 309 : Mượn đao giết người

Cô đang cố trêu chọc hắn, muốn xem tên này biến sắc. Diệp đại thiếu liếc nhìn chân cô, ghét bỏ rõ ra mặt: "Bao lâu rồi em chưa rửa chân vậy? Có mùi như trứng thối ấy."Tô Vãn đen mặt. Có anh mới không rửa chân ấy, cả nhà anh cũng chưa rửa đấy."Xí, anh nói sao, tôi sao nào, tôi so với cái người mười ngày nửa tháng đều nằm trên giường còn sạch hơn nhé?"Mấy ngày hắn bị thương không nhúc nhích được, là mấy ngày chị đây vắt khăn lông như mẹ già lau người từ trên xuống dưới cho hắn. Lúc đấy cô còn chưa ghét bỏ hắn thế mà giờ hắn còn mặt mũi nói chân cô thối à. Khỉ! Cô thối chỗ nào hả?"Anh nhớ đấy!"Cô tức giận hừ một tiếng, sắc mặt sụp xuống, muốn thu chân mình lại nhưng bỗng nhiên bị hắn bắt lại."Bé cưng, em là người đầu tiên dám đem chân dẫm lên mặt anh đó.""Cũng không phải là người cuối cùng." Cô trả lời vô cùng mỉa mai."Nếu đổi lại là người khác, có thể lúc này đã bị đánh què."Diệp đại thiếu cười nhạt, cắn một cái lên chân cô: "Nhưng anh không chê em.""Xí..." Tô Vãn khịt mũi coi thường, "Anh không thích tôi cũng không sao, tôi đi là được, vừa đúng mong đợi của tôi.""Em sẽ không có cơ hội đâu." Diệp Dục Sâm cười khì, "Với tính tình điêu ngoa, kiêu ngạo của em thì còn ai chấp nhận được ngoài anh."Tô Vãn đảo mắt khinh thường hắn. Bầu không khí thong thả tiến vào trạng thái khiến người ta thoải mái, hắn cũng đang muốn nhân cơ hội này ăn cô, cô đẩy hắn ra một chút lại bị hắn kéo về, rồi mạnh mẽ hôn lên môi cô. Cô bị hôn tới đầu óc choáng váng cả lên, cứ thế hùa theo, vừa chủ động duỗi tay cởi quần áo hắn, đúng lúc sắp mất kiểm soát thì di động của cô chợt vang lên."Tôi đi nghe điện thoại."Thế là cô duỗi tay đẩy hắn ra, nhưng Diệp Dục Sâm không cho phép. Tiếng chuông reo được một lúc rồi tự động ngắt, một hồi chuông khác lại reo lên, gân xanh trên trán Diệp Dục Sâm kịch liệt nhảy, không tình nguyện duỗi tay lấy di động qua, đồng thời thấy dãy số lạ hiển thị trên màn hình."Dãy số này... có chút quen mắt." Tô Vãn híp mắt, "Hình như là..."Cô còn chưa nói xong thì Diệp Dục Sâm đã ấn nhận máy, bật loa ngoài rồi tùy tiện ném sang một bên."Tô tiểu thư, từ khi tạm biệt tới giờ không gặp vấn đề gì chứ..."Là giọng nói của tên điên kia. Tô Vãn tái mặt, nhíu chặt mày."Anh muốn làm gì?" Cô lạnh giọng dò hỏi, ngữ khí không tốt."Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn gửi lời hỏi thăm tới bạn cũ, chúc mừng cô tránh được một kiếp." Tiếng cười của đối phương truyền tới, âm thanh nghe rất trầm. Trong nội tâm an tĩnh rơi xuống lộp bộp. Lúc đó cô mới chợt biết mình đã đoán không sai, phát súng bắn vào thang máy đó là do tên điên này làm."Cô rất may mắn tránh được một kiếp."Diệp Dục Sâm lấy điện thoại lại, cười lạnh, "Lần hành hung tiếp theo, mày sẽ không trốn thoát dễ dàng khỏi hiện trường.""Thì ra Vương tử Louis cũng ở đây, nghe nói vết thương của ngài phục hồi rất tốt, đã xuất viện, thật đáng để chúc mừng."Kẻ điên tiếp tục cười: "Lần này ngài chỉ ngoài ý muốn bị thương, còn nhặt lại được cái mạng, may là ngài không chết, nếu không tôi thực sự sẽ khó xử với vị hôn thê của ngài, tôi hứa diệt trừ tình tịch giúp cô ta lại xém chút nữa loại bỏ đàn ông của cổ.""Tuy nhiên, ngài đúng là loại người đáng chết, đối với tình cảm không rõ ràng, ăn trong chén còn xem trong nồi, lần sau có cơ hội tôi không ngại đem đôi cẩu nam nữ giải quyết một lượt.""Hahaha..."Diệp Dục Sâm dùng tiếng cười lạnh đáp trả kẻ điên, ngoại trừ coi thường vẫn là coi thường."Vị tiên sinh này, nghe cách anh nói chuyện, có phải lúc trước từng bị con gái vứt bỏ không, nên giờ anh mới hận đời như thế?" Tô Vãn không khách khí nói thẳng, "Có bệnh thì sớm đi bệnh viện tâm thần để cách ly trị liệu, không nên chạy lông nhông bên ngoài hại người, nếu không lần sau chúng tôi sẽ đích thân tống ngài vào viện tâm thần.""Tô tiểu thư, tôi rất tán thưởng thái độ dũng cảm của của cô nhưng cô cần cầu nguyện những lần sau đều có người đỡ đạn cho cô, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua, sớm hay muộn cũng có ngày cô sẽ chết dưới súng của tôi."Gã điên lại cười lớn, sau đó ngắt máy. Diệp Dục Sâm cầm lấy điện thoại của mình gọi cho Tần Thư và đem dãy số vừa rồi báo anh ta, kêu anh sai người điều tra thông tin người sử dụng số máy này. Không bao lâu sau, Tần Thư hồi báo tin về, nói đây là số ma, không tra được gì cả, hơn nữa người kia còn cố tình dùng phương tiện quấy nhiễu tín hiệu, nên không thể thông qua hệ thống vệ tinh để tra vị trí hiện tại. Tô Vãn ngồi bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện, tay đặt trên gối không tự chủ được khẽ nắm chặt lại. Cô bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng mình kéo đến từng đợt khí lạnh. Kẻ điên đó có thể thừa dịp đúng lúc Diệp Dục Sâm không có ở nhà để gửi bom tới, lần này còn đuổi tới nước F, nằm phục kích sẵn ở tòa nhà đối diện khách sạn, đoán chuẩn thời gian để bắn họ, suýt nữa đã lấy được mạng họ. Bên kia nắm rõ hành tung của họ trong lòng bàn tay, nhưng họ lại không tra ra được tin tức gì, tình hình này là địch trong tối ta ngoài sáng nên họ không thể đoán được lần động thủ tiếp theo sẽ diễn ra khi nào, muốn bắt được đối phương, e là nói dễ làm không dễ?"Em đừng lo, sẽ không có việc gì đâu."Giọng nói ôn nhu trầm ấm từ phía sau truyền tới, Diệp Dục Sâm ngắt điện thoại, duỗi tay ôm vai cô, để cô dựa vào hắn, "Có anh ở đây, sẽ không có ai dám động tới em đâu.""Gã điên đó sao lại biết được di chuyển của chúng ta, cả việc khi nào về khách sạn cũng rõ ràng, tính toán thời gian ngắt điện, sau đó nổ súng, sao gã có thể làm được?"Cô nhíu mày, thậm chí còn nghi ngờ bên cạnh Diệp Dục sâm có nội gián, nếu không sao lại có sự trùng hợp đáng kinh ngạc như thế?"Đúng rồi, tôi nhớ ra một việc, cái hôm tôi bị bắt cóc, có một người trong số đó nói là có người cho hắn biết, anh để ý nhất là tôi nên giết tôi thì anh nhất định đau khổ cả đời."Cô nói lại chuyện đó vốn dĩ muốn phân tích nội dung, không ngờ Diệp đại thiếu nghe xong lại không biết xấu hổ gật đầu: "Hắn nói không sai, người anh để ý nhất là em, nếu em có chuyện gì, anh nhất định sẽ day dứt vì không bảo vệ tốt cho em."Tô Vãn: "..."Thời điểm này nói chuyện đó hợp lý nhở? Sao cái đề tài nghiêm túc vừa vào trong miệng hắn lại thành thứ quái dị kì lạ?"Ý tôi là, anh không cảm thấy có chỗ lạ sao? Người đó có phải là gã điên này không? Hắn muốn mượn dao giết người, nhưng không thành công nên lần sau nhận được tin tức liền tự mình hành động.""Có khả năng như vậy." Diệp Dục Sâm gật đầu.___♡♡♡___Editor: AlissaBeta: Tiểu NhânCập nhật 11.10.2020 tại VNO