Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 30 : Sủng vật không vâng lời

Editor: Alissa "Vật nhỏ, tốt hơn hết là đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi." Giọng nói của hắn lạnh lùng lộ ra một lời cảnh báo đầy ý vị: "Hai lần trước không tính sổ với cô điều đó không có nghĩa là tôi chịu đựng trò chơi bịp bợm hết lần nào đến lần khác củac cô." "Tôi không có, tôi thật sự là..." "Muốn biết tôi thường dạy dỗ sủng vật không nghe lời như thế nào không?" Diệp Dục Sâm cười khẩy và ngắt lời cô, giọng điệu mang âm khí rõ ràng là đe doạ. Tô Vãn nhanh chống lắc đầu. Đối với người đàn ông thần bí và khủng khiếp như thế này, nội tâm cô liền sợ hãi, đặc biệt là sau sự việc trải qua tối hôm qua. Hắn lúc ấy không chớp chớp mắt mà giết chết tên sát thủ, tất nhiên không loại trừ khả năng giơ dao chém cô. Hoặc có thể còn tồi tệ hơn, một cô gái tuổi còn trẻ như cô lại có mấy phần nhan sắc, khả năng sẽ bị hãm hiếp đến chết, hoặc là tìm tên buôn lậu đem cô bán vào rừng sâu không ai hay biết... Moẹ nó! "Diệp tổng, anh có thể yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn tôi đi hướng đông tôi tuyệt đối không đi hướng tây, tôi thề." "Rất tốt." Diệp Dục Sâm cười khinh bỉ, "Nhớ kĩ lời hôm nay cô nói, nếu làm không được, tôi liền đem cô bán vào chợ đêm, nghe nói tên thương gia kia sung mãn lắm." Tô Vãn biết hắn chỉ hù doạ nàng nhưng mà vẫn không nhịn được mà lạnh toát sóng lưng. Cô từng nghe qua loại chuyện giao dịch hắc ám và dơ bẩn như vậy, cũng nghe nói những ông chủ kia có lòng dạ hiểm độc vì đảm bảo nhu cầu thú tính của bản thân mà khai quật cơ thể của những nạn nhân khi họ còn sống, bọn họ toàn là những người vô cũng cẩu huyết và tàn nhẫn cực kì... Cô chắc chắn là không muốn thử hương vị đó. Diệp Dục Sâm nhìn khuôn mặt nhỏ đã chợt trắng bệch của cô, con ngươi màu đen xẹt qua một ý cười không quá rõ ràng, giây lát biến mất, không để cô phát hiện ra. Hắn duỗi tay nắm lấy cằm cô, khoé môi gợi lên một nụ cười tà tà đầy nguy hiểm: "Cho nên, cô biết bây giờ cô nên làm cái gì rồi chứ?" Tô Vãn thụt lùi về phía sau, lắc đầu. "Tôi nhớ rõ hôm qua anh đã dạy rồi." Diệp Dục Sâm hừ cười, trong mắt lộ ta một ánh sáng đầy tính xâm lược, như là một con sói đang nhìn con mồi của mình, "Có vẻ như sủng vật của tôi trí nhớ không được tốt lắm, hình như tôi cần phải dạy lại một lần nữa rồi." Hắn cúi đầu muốn hôn cô, Tô Vãn theo bản năng mà nghiêng đầu trốn tránh, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của hắn vội vàng quay mặt sang và hôn lên mặt hắn một cái. "Chào buổi sáng, chủ nhân của tôi." Tô Vãn biểu tình như một tiểu miêu nhi ngoan ngoãn lại dịu dàng, Diệp Dục Sâm liết nhìn cô một cái: "Được rồi, đi rửa mặt đi, chốc lát dùng bữa sáng." Tô Vãn gật đầu. Sắc mặt của Diệp Dục Sâm rốt cuộc cũng tốt lên chút: "Lễ phục hôm qua tôi cho người đi gặt sạch, trong ngăn tủ có rất nhiều quần áo khác, chính mình chọn một bộ đi." "Ờ." Tô Vãn đáp lại nhưng cũng không đem chuyện này để trong lòng, nhưng khi nhìn thấy phòng giữ quần áo của hắn, cô cảm thấy hai mắt mình sắp bị ánh sáng chọc mù. Các trang phục của nam như áo vest và caravat cao cấp liền không tính đi nhưng mấu chốt chính là một nửa kia được tách ta khỏi khu vực đó lại toàn là quần áo của phụ nữ. Từ trang phục thường ngày đến trang phục đi làm thậm chí còn có lễ phục dạ hội, cho các loại hoàn cảnh yêu cầu như thế nào đều có, Tô Vãn nhìn đến có chút hốt hoảng. Cô lấy từ bên trong ra một chiếc áo trắng cùng quần jean màu xanh nhạt, vừa vặn vừa người, mỗi thứ đều là kích cỡ của cô nhìn qua cứ như vì cô mà chuẩn bị. Là khi nào, tối hôm qua sao? Hay là lần đầu tiên anh đưa cô tới nơi này? Chẳng lẽ tên gia hoả này đã sớm lên kế hoạch tính toán đem cô dưỡng thành sủng vật là thật sao? Cô hung hăng nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng đem 18 đời tổ tông nhà hắn đào lên hỏi thăm một lượt.