Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 3 : Thưa ngài, tôi có quen biết ngài sao?

Editor: Alissa. Cô đứng dậy và đi xuống cầu thang. Người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, khi thấy cô đi đến đây, anh ta gọi người chuẩn bị một phần cho cô. Tô Vãn ngồi xuống đối diện anh, do dự một lúc, hỏi: "Tôi có thể về nhà không?" Người đàn ông không nhướng mày, hỏi: "Lý do?" "Ai đó đã giết tôi, tôi phải quay lại để trả thù. "Cô ấy rất trung thực trả lời. Người đàn ông im lặng một lúc, bóc một quả trứng và đặt nó vào bát trước mặt cô: "Hãy nhớ quay lại." Cô trước tiên trở về nhà. Vừa đi đến cửa phòng khách, cô nghe thấy Tô Như Nguyệt đang cáo trạng với cha mình, nói rằng cô đã đến hộp đêm điên rồ suốt đêm qua, cuối cùng đã uống quá nhiều rồi cùng hai người đàn ông rời khỏi, gọi thế nào cũng không chịu quay đầu lại. "Đứa trẻ này quá kỳ cục, ngày thường tùy hứng lên một ít liền không tính nhưng chuyện này làm sao có thể làm xằng làm bậy, chẳng lẽ con bé đã quên mình còn có hôn ước với cố đại thiếu gia hay sao?" Mẹ kế Lâm Mỹ Lan hận không thể rèn sắt thành thép, một câu nói xong, sắc mặt Tô Kiến Nam càng thêm ảm đạm khó coi. Tô Vãn đứng ở cửa, đôi tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào lòng bàn tay đỏ ửng lên. Cuối cùng cô cũng biết tại sao cha cô ngày càng không thích cô, hoá ra là do hai mẹ con này đang khiêu khích, châm ngòi. Trong kiếp trước của cô đã phải rất ngu ngốc mới có thể nghĩ rằng người mẹ kế rắn rết độc ác này giống như một người mẹ thật tâm đối xử tốt với cô. Cô cười khẩy, đi thẳng vào phòng khách: "Bố ơi, con về rồi." "Đứa nhỏ này, tối qua con đi đâu? Làm sao bây giờ mới trở về?" Lâm Mỹ Lan liền trước tiên chào đón cô, mở miệng liền không có nửa điểm trách cứ, thay vào đó là rất lo lắng, mọi động thái của bà ta đối với cô giống như người mẹ càng giống hơn là mẹ ruột. Tô Vãn ngước nhìn bà ta, đôi mắt lạnh như bị phủ một lớp băng. Lâm Mỹ Lan sững người. Bà tốt xấu gì cũng từng làm mẹ con với Tô Vãn gần mười mất năm, trong ký ức của bà, cô gái đơn thuần đến gần như ngu xuẩn này là lần đầu tiên dùng loại ánh mắt lạnh như băng nhìn bà. Tô Vãn thản nhiên trược tiếp đi ngang qua bà ta, đi đến bên Tô Như Nguyệt hung hăng giơ tay tát vào mặt ả: "Cái tát này muốn nói cho cô biết tôi đã đi đâu tối qua." Tiếng tát tay vang khắp phòng khách, Tô Như Nguyệt bị đánh đến ngốc, Tô Kiến Nam cùng Lâm Mỹ Lan cũng nheo mắt sửng sốt. Tô Vãn kiêu ngạo nhướng mày: "Vậy cô nhìn tôi đang làm điều gì? Cô chẳng lẽ không nên bị đánh sao?" "Chị..." Tô Như Nguyệt trừng mắt nhìn, khuôn mặt đỏ bừng, cô ta nhìn trông ủy khuất đến mức có thể khóc bất cứ lúc nào. "Chị đây là đang muốn làm gì vậy? Em đã nói với bố về chuyện tối qua vì đó cũng là do chị không tốt, em là em của chị nên không thể trơ mắt nhìn mà không quan tâm." Tô Vãn lạnh lùng cười châm chọc, liền trở tay tát một cái bên mặt còn lại, lần này cường độ nặng hơn trước, tiếng tát tay vang vọng khắp phòng khách. "Dám bỏ thuốc vào trong đồ uống của tôi, Tô Như Nguyệt, cô bản lĩnh thật không tồi chút nào!" "Em không có." Tô Như Nguyệt liền phủ nhận điều đó, ỷ vào việc Tô Vãn không bằng không chứng nên cô ta không có sợ hãi, nói: "Chị, làm sao chị có thể nghĩ em như vậy được? Làm như vậy đối với em có chỗ nào tốt chứ?"