Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 273 : tranh giành tình cảm.

"Tôi không có, tôi không gọi cậu ta tới." Cô muốn giải thích, lại bị Diệp Dục Sâm hừ lạnh ngắt ngang, "Cho nó là tự tìm đến, nhưng sao em không từ chối nó?" Tô Vãn trợn mắt trắng: "Tôi từ chối có tác dụng không? Sao tôi cự tuyệt anh nhiều lần mà anh không chịu cách tôi xa một chút?" Trên trán Diệp Dục Sâm nổi gân xanh. "Có lẽ anh nên cho em biết, ai mới là người đàn ông của em." Hắn hừ nhẹ, nâng cằm cô lên, cúi đầu muốn thân mật với cô. Tô Vãn nghiêng đầu né tránh: "Đang ở trường đấy, anh bình tĩnh lại chút đi." "Đại học." Hắn mỉm cười, "Đều là người trưởng thành rồi, nhìn thấy cảnh này không biết tránh coi sao?" Tô Vãn: "..." Ngay khi môi anh vừa chạm môi cô thì cửa văn phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra. Tô Vãn cuống quít tránh ra, vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Vân Thâm dựa người vào cửa, cười như không cười nhìn bọn họ. Cô hơi bị xấu hổ khi bị người ta nhìn thấy, theo bản năng muốn đẩy tên khốn nào đó ra, nhưng Diệp Dục Sâm lại cố tình làm như không thấy, còn duỗi tay dài của mình ra ôm lấy eo kéo cô vào trong ngực mình. Động tác này, chắc chắn là cố ý tuyên bố quyền chiếm hữu với Diệp Vân Thâm. Tô Vãn ngửa đầu nhìn trời. Mắt Diệp Vân Thâm lóe lên, sau đó làm như bất đắc dĩ mà bật cười: "Anh hai, anh có chút quá rồi?" Diệp Dục Sâm nhìn về phía cậu, híp nhẹ mắt: "Quá sao? Anh không cảm thấy." "Anh là người bận rộn, anh tự nhiên bỏ qua nhiều công tác quan trọng để chạy tới trường làm một người giảng viên, việc này có điểm giống như người có chí lớn mà làm việc nhỏ." Biểu cảm của cậu như là hận rèn sắt không thành thép, nhìn hai người bọn họ rồi lại thở dài một tiếng, "Dù anh muốn làm hôn quân nhưng Vãn Vãn còn chưa nghĩ muốn theo anh làm yêu phi." "Đúng." Tô Vãn phụ họa một câu, cái kết là đổi lấy biểu cảm lạnh lùng trừng mắt của hắn. Cô thức thời không nói tiếp, Diệp đại thiếu dời tầm mắt lên người em trai mình. "Anh nghe nói trong nhà lại sắp xếp cho em thêm mấy đối tượng xem mắt, anh thấy em cũng rảnh, hay là anh giúp em đi ăn một bữa cơm với người ta nhé, em thấy sao?" "Đừng." Cậu vội vàng đứng thẳng người lên, nhấc tay xin đầu hàng, "Em biết sai rồi, em biến ngay, anh trai... anh cứ tiếp tục." Cậu nói xong lời này, nhanh chóng chuẩn bị rời đi nhưng trước khi đóng cửa lại, còn không quên bất bình lên tiếng: "Anh nói sẽ cạnh tranh công bằng, nhưng lại giả dạng làm giảng viên bắt nạt người, huống hồ không nên lưu manh." Tô Vãn nghĩ mình cần nói là, nhưng liếc đến vẻ mặt không tốt của người nào đó, lại kịp bẻ lái, đem lời muốn nói ngậm lại, đổi thành một câu khác: "Không phải anh bị Nữ vương gọi về sao? Sao đột nhiên trở về thế? Còn tới trường làm giảng viên nữa?" "Tất nhiên là vì muốn gần em, tiện giám sát xem em có tới trường trêu hoa ghẹo nguyệt không thôi." Hắn cười mà không cười liếc cô, vẻ mặt lành lạnh, "Cách xa mấy tên đàn ông ra, mặc kệ là Vân Thâm hay là nam sinh khác trong lớp, việc hôm nay anh chỉ muốn thấy một lần, với lại trong khóa của anh em cũng đừng mơ đạt." "Anh." Cô trừng mắt với hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi. "Sao nào, em có ý kiến gì?" Diệp đại thiếu nhướng mày cười lạnh. "Tôi nào dám, anh là giảng viên của tôi, anh định đoạt." Tô Vãn hạ mình, uể oải ỉu xìu gục đầu xuống. "Anh nói rồi, đời này em không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu, bất luận em chạy tới nơi nào, anh đều có cách làm em ngoan ngoãn nghe lời." Hắn cúi người hôn lên chỗ giữa hai mày của cô, giơ tay vén tóc mái trên trán cô về phía sau, "Vãn Vãn, em chấp nhận số mệnh đi, em định sẵn sẽ thuộc về anh."