Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 107 : Không được tháo xuống

"Hơn cả thế, tôi càng sợ anh chỉ chơi đùa với tôi hai ngày, xong rồi đến khi anh phất áo ra đi thì tôi sẽ bị thiệt thòi." Cố Dĩ Trạch hoàn toàn không bị cô gạt: "Theo như anh biết thì em chẳng phải loại phụ nữ thuần khiết như những gì em thể hiện bên ngoài." Tô Vãn im lặng. Vậy mà cô quên mất, cái tên này là thương nhân, mấy chuyện đàm phán rồi giành lợi ích lớn nhất về mình là điểm mạnh của anh ta, muốn sống mái chuyện này với anh ta, cô chắc chắn đấu không lại. Hơn nữa, chính cô giờ này bị người ta quản chế, cũng chẳng thể giành được quá nhiều quyền lợi. "Chuyện kết hôn ấy.." Tô Vãn nghĩ nghĩ, thử dò hỏi: "Nếu tôi không thích anh thì anh cũng không ngại hả?" Cố Dĩ Trạch mỉm cười bình tĩnh: "Chuyện này không phải vấn đề gì, tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ." Tô Vãn im lặng hai giây rồi nói: "Với lại, tôi không có chứng minh nhân dân." Lúc này, lông mày Cố Dĩ Trạch nhướn lên: "Tại sao?" "Ném rồi." Cô yếu ớt nói: "Hai bữa nay tôi ở khách sạn đều là nhờ người đại diện thuê phòng giùm, nếu anh không tin, anh có thể điều tra." Đoạn sau không phải là nói dối, hiện giờ cô ở khách sạn đúng thật là nhờ Giang Vân thuê giùm, nhưng mà chứng minh nhân dân của cô không phải bị ném đi mà nó đang ở chỗ Diệp Lục Sâm. Bây giờ anh ta lại không cho cô vào, cô muốn lấy cũng lấy không được. "Dù sao thì anh cũng phải cho tôi thời gian đi làm giấy chứng minh mới chứ nhỉ?" Cô nói cực kì bất đắc dĩ nhưng Cố Dĩ Trạch không hề quan tâm đến điều này: "Hai ngày nay em phải ở khách sạn? Vì sao vậy?" "Không có chỗ ngủ." Lúc này thái độ Tô Vãn đã bình tĩnh hơn nhiều, cầm lấy dao nĩa trên bàn định lấp đầy cái bụng đang đói meo của mình. Cố Dĩ Trạch lại không chịu bỏ qua: "Vậy cái tên bạn trai của em đâu?" "Cãi nhau một trận, rồi chia tay." Tô Vãn cắt miếng chân giò hun khói, trả lời nhẹ nhàng, bâng quơ. Người đối diện im lặng. Sau một lúc kinh ngạc ngắn ngủi, Cố Dĩ Trạch cảm thấy có chút may mắn nhưng mà thật sự hắn lại chẳng biết mình thấy may mắn vì cái gì. Hắn nhìn vẻ mặt của Tô Vãn, cuối cùng mới để ý đến tâm trạng của cô nên không thể hiện chút may mắn vô duyên này ra, chỉ quan tâm hỏi một câu: "Tối nay đừng trở về khách sạn, ở lại nơi này của tôi đi." "Hả?" Tô Vãn nhướn đuôi mày, mới phản ứng lại: "Không cần đâu, tôi ngay đến tắm cũng không có quần áo để thay, ở đây không tiện đâu." "Những thứ mà em cần, chút nữa sẽ có người đem đến đây. Phòng cho khách rất nhiều, tạm thời em cứ ở đó đi." Hắn trực tiếp làm lơ lời từ chối của cô, sắp xếp kế hoạch đêm nay của cô kĩ càng: "Con gái con lứa như em ở khách sạn bên ngoài làm gì, hai ngày trước Giang Uyển Hinh bị kẻ bắt cóc tập kích, vậy mà em còn không biết sợ." Khi nghe thấy ba chữ Giang Uyển Hinh, động tác Tô Vãn dừng lại rõ ràng. Cô còn muốn nói gì đó thì Cố Dĩ Trạch đã đánh đòn phủ đầu: "Đừng quên em đã đồng ý kết hôn, mà kết hộn thì phải dọn lại đây, em lại ra sức từ chối thế này, anh có lý do nghi ngờ thành ý của em." Tô Vãn không nói thành lời. Ở lại thì ở lại, dù sao cũng ở phòng khách, cô cũng không bị gì. Nhưng mà phải thừa nhận, ở phương diện này Cố Dĩ Trạch vô cùng chính nhân quân tử, nếu đã nói tách ra ngủ thì sẽ không làm chuyện gì quá phận khiến cô xấu hổ. Trừ cái nhẫn kia. Khi gần đến lúc ăn cơm chiều, hắn nâng ly rượu có chiếc nhẫn, đổ nước trong ly ra, lấy chiếc nhẫn kim cương đeo lên ngón áp út bên tay trái của cô. "Không được tháo ra." Đó là những lời hắn nói khi Tô Vãn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn. _________oOo_________ Editor: Crytal. Cập nhật 6/5/2020 tại Việt Nam Overnight truyện.