Phúc Hắc Không Phải Tội
Chương 47
Maldives kỳ thực cách Trung Quốc không xa, thế nhưng lúc máy bay hạ cánh xuống thủ Male thì bên ngoài trời đã đầy sao.
Từ thành phố S bay đến Male tốn 7 giờ đồng hồ của bọn họ, nhưng Tô Tiểu
Đại không hề cảm thấy mệt mỏi gì, ngược lại còn có chút kích động.
Hít hít thở, ngẩng đầu nhìn bầu trời tinh khiết, Tô Tiểu Đại vẫn chưa dám tin, bèn hỏi người bên cạnh một lần nữa: “Chúng ta đến Maldives rồi hả?”
Đây không phải lần đầu tiên Lăng Duy Trạch tới Maldives. Nơi này phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu ôn hòa, là một địa điểm tốt để nghỉ ngơi, cho nên trước kia anh, mẹ anh và Linda cũng đã tới, nhưng giờ đây có cô dâu nhỏ theo cùng khiến anh cảm thấy lần này sẽ là một trải nghiệm hoàn toàn mới. Khẽ véo mũi cô, anh đùa: “Nào phải, đây là Châu Phi, anh đem em đi bán.”
Biết Lăng Duy Trạch nói giỡn, Tô Tiểu Đại cười khúc khích ôm lấy tay chồng mình: “Anh dám bán em, em mách mẹ trừng trị anh!”
Lăng Duy Trạch thật có phần hối hận khi nói ra câu ấy, để giờ đây cô hở tí là đòi mách mẹ… chỉ là càng lúc càng thấy cô đáng yêu, vậy thôi.
Thời gian không còn sớm, bọn họ trước sẽ ăn tối, nghỉ ngơi, hôm sau sẽ bắt đầu đi dạo. Lăng Duy Trạch đã sắp xếp ổn thỏa, ngoài sân bay đã có người chào đón bọn họ từ lâu.
Theo chồng lên xe, Tô Tiểu Đại ngồi bên trong nhìn ngắm bên ngoài: “Ở đây xe hơi dường như rất ít anh nhỉ?”
Lăng Duy Trạch gật đầu, đưa tay vòng lấy eo cô, cằm tựa vào bờ vai nhỏ bé:
“Ừ, chỗ này diện tích không lớn, cho nên người dân có thói quen đạp xe hoặc tản bộ.”
Tô Tiểu Đại vô cùng ngạc nhiên, thì ra còn có một đất nước như thế? Tốt quá, ai cũng ý thức bảo vệ môi trường, khó trách khí hậu Maldives trong lành đến vậy. (A Li: Dịch tới đây làm mình nhớ lại một chuyện, ở Bắc Kinh, không khí sạch được đóng hộp và bán ở siêu thị, ai muốn hít không khí sạch thì phải mua mới được, há há)
So với tiếng tăm lừng lẫy của đảo Thiên Đường, Lăng Duy Trạch lại thích đảo Thái Dương hơn, phòng anh đã chuẩn bị sẵn nhưng đi đảo Thái Dương phải ngồi thuyền hơn bốn giờ. Hiện tại không còn sớm, hai người họ vừa ngồi suốt bảy giờ bay nên anh sợ cô mệt, liền quyết định trước hết đưa cô đi đảo Thiên Đường, chỉ cách thủ đô Male 9,6km, nơi đó cũng không tệ lắm.
Chốc lát bọn họ đã tới, Tô Tiểu Đại còn chưa kịp cảm thán phong cảnh thật đẹp thì đã bị anh lôi vào bên trong quán rượu.
Đó là nhà sàn, bên dưới mênh mông nước, Thủy Thượng ốc, nghĩa là tòa nhà xây trên mặt biển. Dẫn đường cho Lăng Duy Trạch là hai người bồi bàn, Tô Tiểu Đại trợn mắt nhìn, đây quả là một gian phòng xa hoa. Cô hưng phấn đến mức quên mất chồng mình là ai, nhìn chỗ này, nhìn chỗ kia, trời ơi cái gì cũng đầy đủ, có phòng khách nhỏ, nhà kho, phòng ngủ, ban công, bồn rửa mặt, bồn tắm to…
Tô Tiểu Đại chạy ra ban công, thấy có hai chiếc ghế dài, cô vui vẻ tưởng tượng ban ngày thì nằm phơi nắng, ban đêm thì nằm ngắm sao, tựa vào ban công còn có thể thấy nước biển trong vắt, đàn cá bơi lội tung tăng, Tô Tiểu Đại sung sướng quá đáng!!!
Trông cô hệt như đứa trẻ hiếu động, Lăng Duy Trạch mỉm cười, sắp xếp đồ đạc hoàn tất, anh bước ra ban công ôm cô vào lòng.
“Thích không?”
Đều đã cưới, cũng đã ở cùng một chỗ, Tô Tiểu Đại đã thành thói quen với những hành động thân mật của anh, chỉ cuống cuồng đáp: “Thích lắm, cảnh thật đẹp tuyệt vời!”
Lăng Duy Trạch trước nay chưa từng có cảm giác này, thứ cảm giác người ta thỏa mãn là mình cũng thỏa mãn. Anh cúi đầu, men theo ánh trăng đang chiếu rọi trên bờ môi kiều diễm ấy, âm thanh nhẹ bẫng: “Thích là tốt rồi.”
Chỉ cần anh có thể, em muốn, anh đều cho.
Có một chuyên gia tâm lý từng nói, ngôn ngữ cơ thể là một loại phương thức biểu đạt tình yêu, cho nên Tô Tiểu Đại thầm nghĩ, mặc dù anh không nói yêu cô, thương cô chết đi sống lại, nhưng sau khi đính hôn, anh đối với cô thân mật, cưng chiều, dù có ngốc cũng hiểu được đó là anh yêu cô.
Cứ như vậy, đôi vợ chồng trẻ đón buổi tối đầu tiên ở Maldives lãng mạn như thế. Sáng hôm sau, mơ mơ màng màng đang ngủ thì đã bị chồng cô xách đến đảo Thái Dương. Khi anh tắm xong cô cũng vừa tỉnh giấc, lười biếng nằm trên giường.
“Đói chưa, dậy mau chúng ta đi dùng cơm!”
Tô Tiểu Đại lười biếng vòng đôi tay qua cổ anh, làm nũng: “Ôm em hóng gió tí được không?”
Lăng Duy Trạch phát hiện sau khi cưới Tô Tiểu Đại vẫn rất ngây ngô, nhưng cũng ngày càng có nét đằm thắm của phụ nữ rồi. Anh cười, sau đó nhẹ nhàng bế cô mang ra ban công.
Nép trong ngực anh, gió ấm mơn man, cô miễn cưỡng cở mắt nhìn bốn phía, lần nữa bị Maldives chinh phục, hơn nữa cô phát hiện bọn họ như đang ở giữa lòng đại dương, vì khắp nơi đều là biển, xung quanh chập chùng sóng nước.
“Biển, là biển…”
Trong ngực thân người mềm mại, ánh nắng dịu dàng, tất cả những điều này làm tâm trạng Lăng Duy Trạch thoải mái cực kỳ. Anh vuốt ve gò má của cô, vì cô giải thích: “Ừ, đây là đảo Thái Dương, nhà gỗ dựng trên biển, đương nhiên là nhiều biển rồi. Thấy cầu thang đằng kia không, nó có thể trực tiếp đi thông qua biển.
Tô Tiểu Đại kinh ngạc nhìn cầu thang bên trái ban công, ông lớn của tôi ơi, sao lại có thể đi thông qua biển chứ?! Khó trách nhiều người thích du lịch đến Maldives, vì đây chính là thiên đường trên mặt đất!
“Sao nhiệm màu quá vậy anh!”
Nhìn khung cảnh xa hoa lãng mạn, đột nhiên Tô Tiểu Đại nghĩ ra một vấn đề:
“Anh này… chắc tốn nhiều tiền lắm hả?” Quả nhiên lãng mạn cũng phải có tiền, nếu không thì nằm mơ đi.
Lăng Duy Trạch thản nhiên đáp: “Không nhiều, anh là khách quen, có thẻ VIP nên được giảm giá.”
Theo quan niệm của Tô Tiểu Đại, giảm giá chính là tiện nghi, nhưng cô nào biết một đêm phòng này là 500 USD, hơn nữa những người có tiền chưa chắc ở được.
Tô Tiểu Đại sống tiết kiệm. Anh hỏi tại sao cô không đi shopping, phụ nữ chẳng phải thích quần áo phấn son, còn anh cũng chẳng phải không nuôi nổi vợ. Lúc ấy cô bĩu môi quở trách anh, nói rằng anh phung phí. Cô đi làm lĩnh lương, tiền lương đủ mua đồ rồi, cần gì anh cho.
Trên biển vừa tiện lại vừa không, ăn một bữa cơm vẫn phải ngồi thuyền, chỉ là Tô Tiểu Đại không ngờ chồng mình còn biết lái du thuyền, nhìn anh đeo kính mắt, nhàn nhã phong lưu, Tô Tiểu Đại thật hoang mang tột độ, không biết vì sao mình và anh ấy lại đến được với nhau???
Bọn họ không vào bờ, mà là ở nhà gỗ trên biển. Căn này so với căn lần trước to hơn, Lăng Duy Trạch nói cho cô biết, bọn họ sẽ dùng cơm ở đây.
Giao lại thuyền, Lăng Duy Trạch nắm lấy tay cô, ung dung rời đi.
Không biết có phải quan hệ bất đồng hay không, Lăng Duy Trạch càng nhìn cô càng có một loại cảm giác đẹp mắt, chẳng lẽ đây chính là ‘người tình trong mắt hóa Tây Thi’ trong truyền thuyết hay sao? Sự ghét bỏ cô ban đầu đã bị mai một sạch sẽ.
Mặc dù trên đảo trai xinh gái đẹp vô kể, nhưng Lăng Duy Trạch và Tô Tiểu Đại lại không thấy hứng thú gì, anh
ấy à? Dáng người cùng phong thái thì khỏi bàn, cho dù tùy tiện mặc quần
áo đi biển cũng không hao tổn nửa điểm đẹp trai của anh.
Mà Tô Tiểu
Đại thì cũng thế, áo đôi T-Shirt, quần sọc ngắn, tuy dáng vẻ không quá gợi cảm nhưng nụ cười sáng lạn kia khiến cô trở nên đáng yêu rất nhiều, đối lập hoàn toàn với những mỹ nữ bikini nóng rực.
Khi bọn họ đang vui vẻ sóng đôi thì có một gã đàn ông khác vô tình chú ý bọn họ, hắn hạ kính râm xuống, ánh mắt kinh ngạc dõi theo Lăng Duy Trạch, sau đó chuyển hướng đến Tô Tiểu Đại.
Thay vì vào tiệc Buffett đông nghịt, bọn họ quyết định chọn một nhà hàng Italy. Tô Tiểu Đại không kén
ăn, cô ăn mỳ Ý, cùng nhau dùng cơm ở ban công. Vị trí này đặc biệt tốt, vừa nhìn thấy bãi biển, vừa nhìn được cảnh biển. Dưới nước cá nhỏ bơi lội, ném vụn bánh mì xuống biển, Tô Tiểu Đại hào hứng nhìn chúng tranh giành thức ăn.
Ăn cơm xong, anh dùng khăn lau khóe môi cho vợ mình: “Sao em giống trẻ con thế?”
Tô Tiểu Đại cười cười, mặc anh lau miệng cho cô. Mỳ Ý ngon tuyệt, gió biển ấm áp, đối diện là người đàn ông của đời mình, cô có cảm giác thật tốt đẹp, Maldives, không hổ được gọi là quần đảo Thiên đường!
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
306 chương
100 chương
67 chương
173 chương
92 chương
56 chương