Con rể nhà họ Diệp tới ăn cơm dĩ nhiên vô cùng vui vẻ, sau khi ăn xong mẹ Diệp đốc thúc con gái bảo bối đảm đương chức trách con dâu xấu xí đi theo con rể về ra mắt ba mẹ chồng vĩ đại trong lịch sử. Thật ra thì, Diệp Vũ rất muốn nói, “Không đi có được không?” Đúng, cô mất bình tĩnh rồi. Đáp án đương nhiên là – không được. Nhưng là, hành quân gấp cũng không phải đuổi đi như vậy chứ? Hôm qua cô mới về, hôm nay lại đi? Từ lúc biết Tiêu Triệt, sự nghiệp ủng hộ xe lửa có thể nói là nhiệt tình xưa nay chưa từng có. “Đồng chí thiếu tá, em ủng hộ xây dựng đường sắt nhưng cũng không phải ủng hộ nhiệt tình như vậy?” Lúc Diệp Vũ nói lời này, hai người đang đi mua đồ ăn trên đường trong siêu thị. Thiếu tá nọ vừa ném bịch khoai tây chiên vào trong xe đẩy, vừa hỏi: “Nước uống là nước suối?” “Đều được.” Diệp Vũ không phải để ý cái này, vấn đề cô chú ý đến là, “Không thể ở lại nghỉ hai ngày à?” “Bên kia anh đã thông báo rồi, ba mẹ trong nhà đã nghiệm thu.” “Cũng không chạy đi đâu được, gấp cái gì.” “Gấp.” Tiêu Triệt một câu hai nghĩa. “Lúc nào ba mẹ hai bên gặp mặt?” “Chờ chúng ta gặp mặt ba mẹ rồi sẽ định ngày.” “À.” Diệp Vũ không nói thêm gì nữa, đi theo anh tiếp tục mua sắm đồ. Đến tối hai người an vị ngồi trên xe lửa hướng về thành phố XX, Diệp Vũ rốt cuộc nhớ tới một chuyện, “Lần trước bỏ rơi em ở trạm xe lửa, ba mẹ anh đâu?” Tiêu Triệt ngượng ngùng sờ mũi một cái, “Bọn họ không ra sân bay, trực tiếp chuyển cơ đi.” Diệp Vũ im lặng, chị dâu quân nhân khổ cực, làm ba mẹ quân nhân cũng khổ không kém, nói đi liền đi, cũng không được ngồi yên. “Em ngủ một lát đi, đến trạm anh gọi em.” Diệp Vũ lắc đầu một cái, lấy cuốn tiểu thuyết từ trong túi ra, “Em xem sách, anh ngủ đi.” Tiêu Triệt cũng không nhiều lời, rất nghe lời nhắm mắt lại. Lúc xe đến trạm dừng chân, Diệp Vũ đánh thức anh, hai người xách túi đồ ăn vặt vẫn còn nguyên vẹn xuống xe. “Sao không ăn một cái gì?” “Từ trước đến nay em rất ít ăn đồ khi ngồi trên xe.” “Đến nước cũng không động.” “Ra ngoài cũng có thể không cần vào nhà vệ sinh.” “Vợ à,” anh than nhẹ, “Vừa nhìn em chính là thói quen một mình, giỏi an bài tất cả.” “Sai rồi, em chỉ ngại phiền toái thôi.” Chờ hai người gọi xe, Tiêu Triệt báo địa chỉ một chung cư thì Diệp Vũ đã nghi ngờ rồi, “Chúng ta không tìm một khách sạn ở gần đây sao?” Chẳng lẽ anh có người nhà ở chỗ này? “Đến rồi biết.” Tiêu Triệt chỉ nói vài từ. Diệp Vũ liếc nhìn anh một cái, cũng không hỏi thêm gì nữa. Sau khi xuống xe, Diệp Vũ mờ mịt nhìn và vườn hoa chung cư trước mặt, “Anh có người thân ở đây?” Tiêu Triệt cười, “Đi thôi, chúng ta về nhà.” “Nhà?” Diệp Vũ bị giật mình, “Anh không phải người địa phương.” “Không phải người địa phương không được có nhà ở đây à.” “Chỉ bằng lương một người lính?” Nở nụ cười giỡn. “Quà kết hôn ba mẹ tặng.” Diệp Vũ nuốt nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói, “Em hình như có cảm giác bị lừa.” “Người nào muốn nghĩ anh lừa gạt, anh cũng không cảm thấy chấn động.” “Cám ơn đã ưu ái.” Diệp Vũ không còn hơi sức nói. “Tinh thần này không giống vừa mới lập gia đình.” “Nói thật, thật không có cảm giác mình vừa kết hôn.” Phụ nữ đều nằm mơ, nhưng cũng không thể mơ về hôn lễ vừa không có áo cưới vừa không có hôn lễ, chỉ có hai bản báo cáo, sao có thể cho cô cảm giác chân thực được đây. Hơn nữa, không nói chính xác một giây kế tiếp ông chồng bên cạnh bỗng bị triệu hồi gấp, khi đó càng không thể có cảm giác thật hơn nữa. Tiêu Triệt vốn muốn ôm cô đi vào, lại thấy mình đang mặc quân trang, không thể làm gì khác hơn là ôm vai cô, “Đi thôi, vào xem một chút.” Tới cũng đã tới, dĩ nhiên không thể không đi, Diệp Vũ gật đầu đi theo anh vào. Khi Tiêu Triệt mở cửa phòng 506 ra thì xộc vào mắt một màu đỏ xung hỉ. Chữ hỷ đỏ thẫm, dụng cụ gia đình mới tinh, đồ trang trí hoàn toàn là đồ mới. Diệp Vũ có cảm giác đặc biệt không thật, giống như đi nhầm vào một nơi nào đó. Cô đã từng tưởng tượng sau khi gả cho Tiêu Triệt sẽ có những tình huống gì, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kinh thiên động địa như vậy. Cô cho rằng từ nay về sau nhiều lắm cô sẽ chạy đi chạy lại hai bên nhà mẹ đẻ và mẹ chồng, cách xa anh. Tiêu Triệt đóng kĩ cửa, ôm cô từ sau lưng, khẽ cười nói, “Nhà của chúng ta thế nào?” “Quân tẩu đều tốt số như vậy, coi như quân hôn không có tình cảm cũng sẽ tranh bể đầu để đảm đương chức quân tẩu.” Diệp Vũ cần phải phát tiết cảm xúc trong lòng. “Đi xem phòng ngủ của chúng ta một chút.” “Anh tự đi đi, em đi uống nước.” Tuy nói không phải rất khát, nhưng cô muốn an ủi bản thân, hôm nay chịu đả kích quá lớn, phải hạ hỏa. Tiêu Triệt ném túi hành lý của cô lên salon, cởi áo treo lên giá áo, sau đó hoạt động tay chân một lần trong phòng khách, cảm thán, “Có vợ thì căn nhà này mới được xem như một gia đình. ★★★★★★★★ tieuthutrieugia.net Diệp Vũ vừa uống nước, vừa nhìn ngó phòng bếp một bên, một bên phòng vệ sinh, sau đó không khỏi cảm khái, trang trí thực không tệ, có phong cách. Có ba phòng, phòng khách thiết kế phóng khoáng, còn có cả quầy rượu nhỏ. Thư phòng có máy tính, tủ sách trong tường đầy đủ mọi thứ, còn có hai ghế salon cho hai người, cũng có thể làm thành một cái giường. Diệp Vũ thề rằng đứng lên nhất định rất thoải mái. Cuối cùng cô nhìn phòng ngủ, không khí rất vui vẻ, chăn cưới đỏ thẫm, ga giường in hình hoa hồng, tủ đầu giường hai bên kê hai đèn khác nhau, xem ra cũng rất tinh xảo. Hơn nữa trên vách đầu giường còn sắp đặt một tầng giá sách, người thiết kế tương đối suy nghĩ khéo léo, thoạt nhìn rất có điểm mới, thiết kế theo phong cách tầng bậc, không có sách cũng coi như một kiểu trang trí độc lập. “Có hài lòng không?” “Hiện tại chỉ còn dư một cảm tưởng.” Diệp Vũ nói. “Là gì?” Tiêu Triệt chuyên tâm cởi áo khoác cho cô, thuận miệng hỏi. “Căn nhà sắp xếp khá phiền toái.” “Tìm người giúp việc.” “Không tìm cũng chỉ có thể phí của trời rồi, thái hậu nhà em nói muốn qua thị sát, có thể lột da sống của em.” “Vậy anh phải kháng nghị với mẹ, anh đâu dễ dàng cưới được nàng dâu này về nhà.” “Em thấy cũng không khó lắm, hai người đánh cược, cộng thêm vé xe lửa là có thể lừa gạt người khác về tay mình sao?” “Cũng phải do bà xã em tình nguyện.” “Lúc ấy em căn bản không xem trọng anh.” “thật sao?” “Nhưng sự thật chứng minh, tham gia quân ngũ, hơn nữa còn là quân nhân tài năng, quá phúc hắc.” “Tấn công nhất định có thể, chiến đấu tất thắng, đây mới là tác phong quân nhân bọn anh.” “A, bà xã cầm này.” Diệp Vũ nhìn thẻ anh đưa, nháy mắt, “Cái gì vậy?” “Tiền lương, đây là kỷ luật quân nhân.” “Không phải nói quân tẩu rất khổ cực, ở nhà chăm sóc ba mẹ, chú ý tiểu nhân, trả lương cho chính mình, thật sự nghĩ càng thấy bực tức, hoàn toàn rơi vào xã hội cũ độc ác.” “Từ kém cỏi biến thành quá sắc bén?” “Thực tế tàn khốc hơn nhiều, rất nhiều quân nhân còn có cơ hội chọn nghề nghiệp lần hai, chuyển nghề không được lại là một vấn đề rất lớn.” “Từ đâu em biết những thứ này?” “Từ trên web, em chỉ là một spideman, dĩ nhiên chỉ có thể tìm hiểu từ network rồi.” (nói về spideman có lẽ là nói về người chỉ ở nhà @@) “Thiếu hoạt động.” “Nhàn rỗi không có việc gì làm nên điều tra một chút chứ sao.” “Chúng ta nói một chút về hiện thực thôi.” Thiếu tá lấy tay đặt lên hông bà xã mình để chiến đấu. “Anh gấp cái gì?” “Về nhà mình đương nhiên phải nhanh chóng bổ sung động phòng rồi.” “…” Diệp Vũ bày tỏ thái độ không thể giải thích vì sao, “Em còn tưởng rằng anh thật ra là con cháu Liễu Hạ Huệ.” (Liễu Hạ Huệ - Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.[1] Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.) “Bà xã em mặc thật nhiều.” Thiếu tá nào đó rất bất mãn với tốc độ tiến công, “Động phòng vẫn là nên vào phòng tân hôn vẫn là tốt hơn, anh cũng mau nghẹn chết thôi.” “Em nói thiếu tá…Ô…” Chuyện kế tiếp chính là một cuộc chiến kịch liệt. Diệp Vũ đường đường chính chính đánh quân nhân nào đó tơi bời, chỉ còn cách hô cứu mạng, đồng chí thiếu tá càng đánh càng hăng, nhuệ khí dâng cao. Sau khi kết thúc chiến đấu, thiếu tá ôm bà xã của chính mình, cười đắc ý, “Bà xã, lần này quan hệ của chúng ta là thật rồi.” “Cút ngay, anh chính là lang sói ăn tươi nuốt sống người khác.” “Có vợ thật tốt.” “Lập gia đình đúng là khổ mình.” Diệp Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, không để ý cô giãy dụa kêu đau, liều mạng đấu tranh anh dũng, quả thật là vô cùng khốn nạn. Tiêu Triệt cúi đầu hôn cô, mơ hồ nói, “Lần đầu tiên khó tránh khỏi kích động, lần thứ hai sẽ không…” (Sóc: hiu hiu, anh chị này thật sự động phòng rồi sao??? Chị không phản kháng à? Cứ nghĩ là chị sẽ phản kháng cơ, vì chị chưa yêu mà?? @@) “Còn tới…” “Ừ… vợ à… anh yêu em…” Ngón tay Diệp Vũ dùng sức cào trên người anh, bị anh nhanh chóng chạy nước rút nên chỉ có thể thở mạnh, cảm thấy cả người đều bốc cháy. Anh giằng co thật lâu, cuối cùng lên đỉnh, phát tiết ở trong cơ thể cô, cúi người thở dốc trên người cô. Cô cũng thở gấp, sức lực tê dại từ từ nặng trĩu, cảm thấy giữa hai chân có dính dính, cô đẩy anh ra,” Em đi tắm, như thế này không thể ngủ được.” “Cùng đi.” Diệp Vũ không muốn, nhưng rốt cuộc không từ chối đồng chí thiếu tá. Trong quá trình tắm dĩ nhiên không tránh khỏi chuyện súng cướp cò điên cuồng, sau khi tắm rửa xong hai người quấn áo choàng tắm về phòng. Diệp Vũ muốn ngủ, tinh thần thiếu tá vẫn rất tốt. “Trời nhanh sáng quá, bà xã.” “Ừ.” Cô có chút không yên lòng. “Mệt ?” “Anh hãy thử xem đưa người ta tới đây rồi lăn qua lăn lại mấy lần, không biết phải chăm sóc sao ?” Diệp Vũ đột nhiên giận dỗi. “Anh sai rồi.” Thiếu tá nào đó nhanh chóng nhận sai. “Anh không ngủ thì xuống giường cho em, không chừng em mưu sát chồng cho xem.” Tiêu Triệt vội vàng ôm vợ chịu tội. Diệp Vũ rất nhanh mơ mơ màng màng ngủ mất, vô cùng mệt mỏi, cái gì cũng trở nên lười biếng rồi.