Tiếng nhạc Trư Bát Giới vui vẻ cõng nàng dâu vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Diệp Vũ mơ mơ màng màng nhắm tịt hai mắt sờ sờ điện thoại di động, ép lên tai, “Alo, ai vậy?” “Tôi, Tiêu Triệt.” “Người nào?” người nào đó còn đang trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. “Bạn trai quân nhân của cô.” Người ở đầu dây bên kia cười nói. “Đó…. À ? Tiêu Triệt ?” rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo. “Là tôi.” “Đại ca, chuyện đã qua nửa tháng rồi lão ngài còn đùa nữa à ?” “Tôi chưa từng nói đây là đùa.” “Được được, thật sao ? Đây không phải đùa giỡn sao. Tôi chưa từng thấy người nào theo đuổi bạn gái như anh vậy. Lão đại, nửa tháng không thấy tăm hơi không tin tức, là người cũng sẽ quên.” “Đang làm gì đấy ? Gọi điện nửa ngày mới nhận.” Anh đổi đề tài nhanh chóng. “Ngủ.” Cô trả lời theo bản năng. “Lại thức đêm à ?” “Thức đêm là chuyện bình thường.” “Gần đây có đi xem mắt không ?” Anh làm như không để ý hỏi. “Thái hậu nhà tôi vừa nhìn thấy tấm ảnh anh tuấn của ngài trong điện thoại di động, lập tức hủy bỏ cảnh báo. Đúng là phải cảm ơn ngài, hiện tại tôi tạm thời coi như được giải thoát.” Nói đến đây Diệp Vũ đúng là rất có tinh thần, thật là làm phiền người anh em này rồi, nếu không hiện tại cô còn phải ngày ngày gây dựng sự nghiệp đi xem mắt không cách nào giải thoát. “Như vậy còn nghi ngờ thân phận quân nhân của tôi ?” “Hết cách rồi, đầu năm nay có nhiều tên lừa đảo lắm.” “Tôi tìm người chứng minh thân phận thì thế nào ?” “Vậy cũng không cần.” “Thật sao ?” “Cho tôi địa chỉ, tôi viết lá thư gửi đi, anh hồi âm cho tôi một lá thư, nhân tiện so sánh với quân đội, căn bản có thể làm rõ sự thật.” Coi như tôi có thêm một người bạn qua thư, cũng không tổn thất gì. “Vậy nếu như cô đã xác định, chúng ta gặp gỡ làm điều kiện tiền đề hôn nhân thì thế nào ?” Diệp Vũ cơ bản không coi lời hắn là thật, thuận miệng nói: “Được.” “Vậy cô ghi địa chỉ đi.” “Tôi tìm bút… Rồi, nói đi.” Tiêu Triệt đọc địa chỉ cho cô. Vài hôm sau, một bức thư nhanh chóng đến tay Tiêu Triệt lúc vừa mới kết thúc huấn luyện. Mấy đồng đội lập tức xông tới, la hét đòi xem. Tiêu Triệt cũng không do dự, trực tiếp mở ngay trước mặt đồng đội, vui vẻ xem thư. “Ôi mẹ ơi, bản thảo in máy tính.” Có đồng đội gào to. Đầu thư ngoài một câu mở đầu là lời bài hát ‘lời ca trong lòng’. Mà câu nói kia viết là: “Vốn nghĩ sẽ gửi một tờ giấy trắng, sau nghĩ lại thấy thật có lỗi với bưu phí, cho nên in cả bài hát gửi cho anh.” Tiêu Triệt không để ý tới bị người khác cướp thư, chuyên tâm nhìn địa chỉ trên lá thư. Cô gái này thật có ý tứ, ngay cả địa chỉ thư cũng dùng một tờ giấy in nhỏ dán lên, một chút bút tích cũng không để lại. “Đội trưởng, thư của người nào gửi vậy, sao lạ thế?” “Bạn gái.” Tiêu Triệt đặc biệt bình tĩnh nói. “Oa, không phải chứ đội trưởng, anh có bạn gái từ bao giờ vậy?” Một người gào thét. “Bạn gái sao còn viết loại thư này?” Một người khác đi theo cũng gào to. Tiêu Triệt dường như nhớ lại, cười nói: “Một thời gian nữa các cậu sẽ biết cô ấy còn có rất nhiều điểm khác biệt.” ★★★★★★★★ tieuthutrieugia.net Đêm đó, Tiêu Triệt trở về viết thư, cũng chụp một tấm ảnh mặc quân trang. Không tới mấy ngày sau lại có một lá thư khác đến. Lần này còn có nhiều người xem hơn. Từ lần trước có tin Tiêu đội trưởng có bạn gái, người của cả căn cứ đều trở nên bát quái. Cuộc sống bình thường thực sự có quá ít chuyện bát quái, vất vả mới có một chuyện để bàn tán, dĩ nhiên là vô cùng kích động, người người để ý. Lần này không phải là bản thảo in máy tính nữa, là một bức thư với nét chữ có mấy phần thanh tú. “Tiêu Triệt: Xin lỗi, thái hậu nhà tôi đã cướp tấm ảnh kia của anh, liều lĩnh nói muốn thông báo cho mọi người ở chỗ công tác, nói khuê nữ nhà bà rốt cuộc cũng đã lừa gạt được một quân nhân về nhà. Lão đầu (cha) nhà tôi vừa nhìn thấy, được rồi, lập tức vỗ bàn nói muốn phóng ra một tấm đưa đến phòng làm việc của ông, nói thiếu nữ thanh xuân nhà công có một quân nhân anh tuấn theo đuổi. Thật ra thì, nhìn dáng vẻ vui vẻ, hưng phấn hai người, tôi cũng lười giải thích. Cái này điển hình cho việc có con rể liền quên con gái. Thực tế cho thấy tư tưởng trọng nam khinh nữ lạc hậu của dân tộcTrung Hoa mấy ngàn năm vẫn luôn không đổi. Không phải chê tôi chỉ là một đứa con gái, đi học còn khiến một mắt cận thị, lại còn sống chết không chịu nghe lời tổ chức thi vào học viện cảnh sát, bóp chết ý nghĩ muốn con gái thừa kế sự nghiệp cha mẹ, bây giờ còn oán hận trả thù sao? Tôi sớm không còn đếm xỉa, bây giờ còn gấp gáp muốn hoán vua đổi chủ những tấm hình hơn hai mươi năm bày biện trên bàn. Tóm lại, làm phiền ngài gửi thêm mấy tấm nữa tới đây, khỏi để lão đầu và thái hậu nhà tôi hai người cầm điện thoại gọi đến cho tôi. Đúng là không để cho người ta sống nữa mà. Mấy ngày này tôi bị hai người đó làm phiền ngủ không đủ giấc không quan trọng, quan trọng là tôi sắp đạt tới cảnh giới của Quốc bảo (gấu trúc – hai mắt thâm đen). Còn tiếp tục như vậy nữa, tôi không trang điểm mọi người lại nói tôi đang thịnh hành kiểu trang điểm của cỏ huân (có lẽ là kiểu trang điểm tăm tối), có oan ức cho tôi không cơ chứ? …………… Còn nữa, tôi phải xem xét một chút, mẹ ơi, tôi dương dương tự đắc viết vài trang cũng không thể đổi được chút tiền. Viết thư đúng là lãng phí tiền bạc mà.” “……” “Đội trưởng, bạn gái anh thật hài hước.” “Đúng vậy đúng vậy, nhìn chữ này cũng biết đó là một tài nữ.” “…” Bên trong ồn ào lộn xộn, mồm năm miệng mười…. “Sắp đến giờ của các cậu rồi, xem một chút coi như xong, còn muốn lãng phí thời gian trân quý sao?” Tiêu Triệt đoạt lại thư, dùng sức nhét thư vào trong phong thư. “Đội trưởng, nhạc phụ tương lai của anh cũng là cảnh sát.” “Thì sao, vướng mắc đến cậu à?” trong lòng Tiêu Triệt nói: cô gái này chỉ dùng điệu bộ mờ mịt ám chỉ đừng đến lừa gạt, phía sau còn có người giật dây. Cô ấy vừa nhìn có vẻ quê mùa, điềm đạm nho nhã, nhưng lúc đã tiếp xúc gần gũi, cô ấy sẽ đùa giỡn, không cần suy nghĩ, trí thông minh đều được giấu kĩ trong điệu bộ đùa giỡn đó, có trình độ. “Không đúng, từ nhỏ đã sùng bái chú cảnh sát, có bài hát nào có lời: Tôi ở ven đường, nhặt được một món tiền…” “chuyện gì vậy???.” Mấy người ba chân bốn cẳng vây ở bên ngoài. “Đội trưởng, kể một chút, sao anh theo đuổi được bạn gái?” “Lấy hình của chị dâu xem một chút.” Có người ồn ào nói. “Được, lá thư sau sẽ giúp các cậu thỏa nguyện.” “Cái gì gọi là giúp chúng tôi?” có người khoa trương nói. “Rõ ràng chính anh muốn mới là thật.” “Đúng thế là được…” Vì vậy mấy hôm sau, thời gian nhàn rỗi đều có thư gửi tới. Trong một khoảng thời gian ngắn, người của chi đội nào đó đều sôi nổi, suýt chút nữa nhất thời sẩy tay ‘ngũ mã phanh thây’ tướng lĩnh