Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc

Chương 67 : Đêm thứ năm – 02

“Đây là cái chìa Dương Tụng lấy trộm của Ngưu Tâm Nghiên mà?” Phương Đại Xuyên hỏi. “Chính xác.” Lý Tư Niên lắc lắc chiếc chìa khóa, lật lại, mở lòng bàn tay nắm dây nhung đỏ cho Phương Đại Xuyên xem. Một đầu dây là chiếc chìa khóa đồng thau nặng trĩu, đầu còn lại là một chiếc khác bằng sắt, chìa sắt hình thù rất lỳ lạ, hình bầu dục cong cong, bên trên khắc gì đó lồi lõm trập trùng giống con nhím cuộn mình. “Đây là gì?” Phương Đại Xuyên tò mò cầm lên ngắm nghía. “Lai lịch của thứ này nói ra dài lắm.” Lý Tư Niên vừa nói vừa bưng thùng đá trong tủ lạnh ra. Từ khi biệt thự cắt điện, đá trong tủ đã tan gần hết, trong thùng giờ chỉ còn vài mẩu vụn và một chai nước đá. Y cầm tay phải phồng rộp của Phương Đại Xuyên lên, ngâm vào nước lạnh. “Dương Tụng nói cha cô ta có một két an toàn, trong két lưu trữ vài chứng từ năm đó, về sau Đỗ Triều Sinh ngỏ ý bỏ tiền mua, mẹ cô ta tinh ý, chỉ bán chìa khóa cho họ, còn két sắt thì nhân cơ hội mang lên đảo này. Sau này mẹ cô ta qua đời, boss mua lại hòn đảo, tìm được két sắt cha cô ta để lại.” “Thế gọi là gì nhỉ?” Phương Đại Xuyên cười nói, “Không nhét trứng vào cùng một giỏ à?” “Mánh khóe giảm thiểu mạo hiểm đầu tư.” Lý Tư Niên cũng cười. Phương Đại Xuyên cầm chìa khóa, nhẹ vuốt ve hoa văn đồng thau, “Thế sao chìa khóa này lại đến tay Ngưu Tâm Nghiên? Nếu tôi nhớ không lầm thì chồng của Ngưu Tâm Nghiên và cha của Dương Tụng chết cùng một chỗ mà?” Lý Tư Niên đáp, “Cô ta không nói cụ thể, nhưng tôi đoán, có thể Đỗ Triều Sinh mang chìa khóa lên đảo để tìm két sắt, chắc Ngưu Tâm Nghiên làm cách nào đó trộm về? Hoặc là cái chết của Đỗ Triều Sinh thực sự có liên quan đến Ngưu Tâm Nghiên? Dương Tụng cũng không biết tại sao chìa khóa đến tay Ngưu Tâm Nghiên, buổi đêm cô ta sang đưa nến cho Ngưu Tâm Nghiên, thấy chiếc chìa khóa này treo trên giá áo thì tranh thủ trộm về. Cô ta muốn hỏi tôi một số chuyện nên chủ động đề nghị trao đổi bằng chiếc chìa khóa này, nói là thứ trong két chắc chắn sẽ làm tôi hứng thú.” Chẳng cần biết diễn biến thế nào, cuối cùng chiếc chìa khóa này vẫn lòng vòng tới tay Lý Tư Niên, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, có lẽ đúng là bộ xương khô nào đó đang phù hộ y từ nấm mồ nơi biển sâu tăm tối. “Vết thương trên vai anh thế nào rồi?” Đợi nước trong thùng hết lạnh, Lý Tư Niên mới ném thùng đi, nhưng nghĩ đến thương tích trên người hắn, y vẫn không yên tâm. Phương Đại Xuyên lau khô nước trên tay, tiện vén áo thun, hắn đã xé ga trải giường dự phòng, dùng làm vải băng bó vai và ngực. “Tôi học cách băng bó của ba mẹ đấy, chuyên nghiệp lắm.” Hắn đắc ý nói, “Hồi trước đóng phim bị thương không đi lại nổi, tôi cũng tự băng cho mình, không phải khoe chứ, chưa chắc y tá băng khéo được bằng tôi đâu, vừa chặt vừa không ảnh hưởng tới hoạt động.” Lý Tư Niên nghe vậy, nhất thời chẳng biết nên cảm thấy sao. “Anh thích đóng phim đến thế cơ à?” Một câu chưa hỏi, bất giác thốt ra. Phương Đại Xuyên nghển cổ suy nghĩ một lát mới đáp, “Thích lắm. Nếu được thì tôi muốn đóng phim cả đời.” Lý Tư Niên gật đầu, “Tôi sẽ giúp anh.” Phương Đại Xuyên ngượng nghịu nhoẻn cười, mà trong lúc ấy, hắn cũng không thật sự để những lời này trong bụng. Hai người mở cửa phòng, Lý Tư Niên cầm nến, cẩn trọng hướng lên tầng trên. “Dương Tụng nhìn thấy gì trong két chưa?” Phương Đại Xuyên theo sau Lý Tư Niên, ánh nến leo lét như sắp vụt tắt trong gió đêm, mập mờ chiếu sáng nửa mét xung quanh hai người họ. Lý Tư Niên giơ nến soi bậc thang dưới chân, đáp lời, “Chưa, cô ta nói cô ta chỉ mở cửa tầng ba, rồi…” Y nói, vẻ mặt rất khó hiểu, “Rồi cô ta bảo cô ta nhìn thấy ma?” Phương Đại Xuyên tức khắc tái mặt. Chẳng biết cửa sổ hành lang nào không đóng chặt, gió lạnh ùa vào, Phương Đại Xuyên túm chặt góc áo Lý Tư Niên, sợ sệt nhìn quanh. Lý Tư Niên thấy vậy thì bật cười, “Xuyên muội này, sao gan muội nhỏ thế, dũng cảm như hồi lôi thuốc độc ra dọa người khác xem nào?” “Niên ca ơi, ca không mang thánh giá hộ thể hay gì à?” Phương Đại Xuyên méo mó cười xin tha, “Muội chẳng sợ đánh nhau với ai hết, nhưng muội sợ ma.” Lý Tư Niên lắc đầu, “Ma có gì mà sợ? Còn sống chẳng đánh chết được chúng ta, hay là chết rồi mới giỏi hơn à?” Phương Đại Xuyên phía sau vội úi úi úi, thảm thiết kêu lên, “Cậu đừng gở mồm thế!” “Vâng vâng!” Lý Tư Niên không quan tâm. Mải nói chuyện, hai người đã lên tới tầng ba. Đêm ngày thứ nhất, hai người cũng từng lên tầng ba điều tra tình hình, tầng ba có bốn phòng, vẫn phải quẹt thẻ để mở, chỉ là không biết thẻ phòng ở đâu. Nhưng kỳ lạ là, lần này đi lên từ góc phòng Lý Tư Niên thì tầng ba lại là đường cụt. Một cánh cửa gỗ nạm đồng chạm trổ chặn trước mặt hai người. Phương Đại Xuyên một tay ôm chặt eo Lý Tư Niên, tay còn lại nắm chai rượu rỗng mang theo bên người, run rẩy bảo, “Là… Là đây hả? Dương Tụng nhìn thấy ma sau cửa này hả?” Lý Tư Niên vỗ vỗ cánh tay hắn, “Không có ma đâu, đừng sợ.” Y cắm chìa khóa đồng vào ổ khóa, nhẹ nhàng đẩy cửa. Cánh cửa gỗ cũ kỹ vang lên kèn kẹt, từ từ mở ra. Hoang đảo trên biển, biệt thự ngắt điện, cửa gỗ kèn kẹt, chẳng biết thứ gì nấp phía sau, cảnh này rất giống mở đầu phim kinh dị, Phương Đại Xuyên căng thẳng quá đỗi, bắp chân bắt đầu chuột rút râm ran. Hắn không thể không nhớ lại mấy phim kinh dị từng xem, Hitchcock, Sean S. Cunningham, James Wan, càng nhớ càng sợ, càng sợ càng nhớ. Cánh cửa chầm chậm mở ra, bên trong tối thui, ánh sáng duy nhất chỉ phát ra từ cây nến trên tay Lý Tư Niên. Phương Đại Xuyên không dám bước vào, bặm môi giữ chặt Lý Tư Niên, hai người như kẻ xâm lược đến từ thế giới khác, nín thở quan sát căn phòng bí mật nọ. Căn phòng bài trí rất trống trải, rèm quây kín bốn phía, ngoài ra chẳng còn gì. Nhưng đầu bên kia hình như còn một cánh cửa khác. Lý Tư Niên nắm tay Phương Đại Xuyên, kéo hắn lại gần cửa. Bàn tay Phương Đại Xuyên ướt nhẹp, run run rẩy rẩy. Lý Tư Niên chợt thấy xót xa, y quay lại, đạng định bảo thôi chúng ta về đi, không xem nữa, thì một tia sáng sắc lạnh lóe lên lướt qua khóe mắt y! “Cẩn thận!” Lý Tư Niên không kịp nghĩ ngợi, quay lại ôm chầm lấy người phía sau, dùng tấm lưng mình che chắn cho hắn. “Xoảng” một tiếng dài, thứ gì đó nặng nề đập xuống sàn. Phương Đại Xuyên sợ run cả người. Hắn vội vàng đẩy Lý Tư Niên ra, dáo dác nhìn quanh. Là một giá nến rất cao. Trái tim Lý Tư Niên điên cuồng nảy lên trong ngực, tại khoảnh khắc đó, nỗi sợ như nọc độc tiêm vào máu thịt, vươn ra toàn thân, sau đó toàn bộ dồn vào tim y. Y định thần một lát, bất đắc dĩ cười nói, “Tại anh đấy, anh tạo không khí quá, báo hại tôi giật mình.” Hai người hợp sức nhấc giá nến nặng nề trên đất lên, Lý Tư Niên dùng cây nến nhỏ trong tay dẫn lửa sang. Ngọn nến cao lớn cháy phừng phừng, xung quanh bừng sáng hơn hẳn. Hai người quan sát căn phòng, cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều, căn phòng này rất hẹp, không có đồ đạc gì, Lý Tư Niên bước nhanh qua phòng, đánh giá cánh cửa nhỏ tăm tối nọ. Cửa khép hờ, Lý Tư Niên tiện tay đẩy ra. Vẫn là một căn phòng hẹp, Lý Tư Niên thăm dò nhìn quanh, bất giác cứng người. Trong phòng sáng đèn. Ánh đèn chập chờn chớp lóe, người nọ nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng vẫn không nhúc nhích. Máu nóng trong người Lý Tư Niên đông cứng lại. Không có bóng, người nọ quay lưng về hướng cửa, khoác áo choàng đen. Lý Tư Niên chặn Phương Đại Xuyên đang định bước tới, hắn cũng không dám thở mạnh, trừng trừng nhìn động tác của người nọ, hơi thở dồn dập cơ hồ thổi tắt nến. Không khí tràn ngập thứ mùi chẳng lành, kèm theo mùi thối rữa mục nát và mùi tanh của biển, khiến Lý Tư Niên phải vã mồ hôi. Một người một ma, cách nhau một cánh cửa.