Đôi con ngươi co lại cực độ. Cổ họng chàng một âm thanh cũng không thể thốt ra trọn vẹn. Hung thủ rút mạnh thanh kiếm.  Máu từ vết thương tuôn ra không ngừng. Phù thủy ngã ngửa về phía sau. Mọi thứ trước mắt nàng đảo lộn lòe nhòe một màu đỏ tươi. Nhưng tất cả những gì nàng cảm nhận được là nỗi đau thấu tận xương tủy của chàng trai ấy. "Không...". Tiếng hét vang lên bi ai đến tận cùng thống khổ. Nàng thấy chàng hoảng hốt lao tới ôm nàng vào lòng. Thứ chất lỏng ấm nóng mặn chát rơi xuống khuôn mặt bê bết máu.  "Nhóc con...đừng...đừng...khóc...". Nàng khốn khổ thốt lên từng từ. Bàn tay xanh xao bé nhỏ vươn lên muốn lau đi nước mắt trên gương mặt người nàng yêu. Chàng vội nắm lấy bàn tay ấy áp vào mặt mình. "Không sao đâu". "Không sao mà". "Người sẽ không sao mà...". "Ta nhất định sẽ cứu người. Người nhất định phải sống. Chúng ta còn phải trở về nhà. Người vẫn chưa dẫn ta đi hết thế gian mà. Còn nhiều thứ người chưa dạy cho ta... " "Người không được bỏ ta". Chàng cố giữ bình tĩnh để níu lấy sự sống của nàng. Không màn gì hết nữa, tất cả những gì chàng quan tâm là nàng. Chỉ cần nàng sống bình an, trả giá bao nhiêu chàng cũng chấp nhận. Nhưng muộn rồi. Giây phút tay tuột khỏi tay, mọi thứ đã sụp đổ. *** Rừng gai độc cháy ngùn ngụt. Khói đen bốc lên che kín bầu trời. Máu tanh bê bết khắp nơi. Đoàn người ban đầu hăng hái chiến đấu nay sức cạn lực kiệt. Nhưng họ quyết không gục ngã bởi khụy xuống trước mặt chỉ có con đường chết. Huống hồ người dũng sĩ thà chết chứ không chịu khuất phục trước kẻ thù. Mặt đất lại thêm một đợt rung chuyển. Tiếng gầm rú áp đến sát tai. Một đàn quái vật nữa lại đến. Đột nhiên nóc lâu đài đen nổ tung. "Grao...". Tiếng thét của loài rồng rống lên muốn đâm thủng màng nhĩ. Giận dữ, đau đớn, tuyệt vọng,... tất cả mọi cảm xúc tiêu cực nhất hòa quyện trong thứ âm thanh phát ra từ địa ngục đó. Khi đám bụi tản dần đi người ta thấy một con rồng đen khổng lồ vỗ cánh giữa trời. Đôi mắt nó đỏ lừ như lửa địa ngục. Máu đen từ miệng nó nhỏ tong tong xuống đất. Cảnh tượng quá hãi hùng.  Con người chưa kịp định thần lại được thì rồng đen đã rơi tự do xuống đất. Dòng người hoảng hốt tản đi. Giữa không gian tăm tối chết chóc ấy một tia sáng vụt lên. Trên lưng rồng, người anh hùng một tay ôm công chúa vào người, một tay giương cao thanh kiếm thần. Lưỡi kiếm phát ra thứ ánh sáng thần thánh chói lòa. Chàng hạ kiếm dứt khoát kết liễu rồng đen độc ác. Con rồng gầm lên một tiếng đau đớn rồi im bặt, đầu lìa khỏi cổ. Quái vật tự khắc biến mất. Một chút hơi tàn cũng không còn. Không gian nín thở tĩnh lặng rồi như rúng động bởi tiếng hò hét hoan hô của dòng người. Lửa tắt, khói tan, mây tản, mưa tạnh, mặt trời ló dạng. Trời xanh và cao vô cùng. Con người xem đó là điềm lành cho một tương lai tốt đẹp.   Giữa dòng vui sướng căng tràn có một người chết tâm. Thời khắc kiếm kia chém xuống, nàng công chúa bên cạnh thấy rõ đôi mắt trống rỗng như bị thôi miên của người anh hùng diệt ác kia có lại tiêu cự. Nhưng cũng nhanh thôi đôi mắt ấy liền vô hồn. "Keng" thanh kiếm thần trên tay chàng rơi xuống đất. Vị tanh tưởi của máu trào lên cổ họng. Khoảng khắc mất ý thức mà ngã xuống, chàng ước sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa. . . Quốc vương giết chết phù thủy, giải cứu công chúa. Cuối cùng hai người kết hôn trong muôn vàn lời chúc phúc của các vị thần cùng toàn thể dân chúng trong vương quốc. Họ sinh những đứa trẻ thật xuất chúng và cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi. Chiến tích năm ấy cùng chuyện tình thiên thu giữa chàng quốc vương trẻ anh hùng và nàng công chúa xinh đẹp dũng cảm còn lưu mãi đến đời sau. Không ai là không biết, chỉ là biết chưa tận hiểu chưa tới... . . . Hôm nay thần dân hai vương quốc hồ hởi vui mừng như mở hội. Sau bao năm sống trong chiến tranh, cuối cùng họ đã được hưởng hòa bình. Người vui cảnh cũng mừng theo. Chim muôn reo vang, cây lá mơn mởn và nắng vàng thật dịu nhẹ. Dân chúng phấn khởi diện váy áo đẹp xuống đường tiến về tòa lâu đài hoàng gia tráng lệ. Lâu đài hôm nay được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Người người tất bật hoàn tất những khâu cuối cùng cho sự kiện trọng đại. Không khí bận rộn nhưng nhộn nhịp vui vẻ thế này đã lâu rồi không có. Không chỉ ở ngoài kia mới bận rộn, trong một căn phòng dành cho thượng khách nọ cũng bận không kém.   "Công chúa, người thật xinh đẹp". Hầu nữ  thân tín giúp công chúa sửa soạn lễ phục. Nàng hầu nữ nhìn chủ nhân của mình mà xuýt xoa cảm thán không ngớt. Những hầu nữ khác cũng không giấu được đôi mắt ngưỡng mộ. Công chúa khẽ cười không nói gì. Nàng cao quý vươn tay cầm lấy chiếc nhẫn rồi đeo vào tay. Hầu nữ vừa giúp nàng chỉnh sửa lại tóc vừa xuýt xoa. "Thế gian này làm sao tìm ra người thứ hai xinh đẹp, tài giỏi bằng công chúa điện hạ. Công chúa là hoàn hảo nhất. Ai cũng nói hôm nay chắc chắn quốc vương sẽ cầu hôn người. Chỉ có hai người mới xứng đôi với nhau". "Đúng vậy, đúng vậy". Đám hầu nữ xung quanh cũng góp vui. "Mọi người ai ai cũng biết điều này". "Quốc vương và công chúa ở bên nhau mới hợp lẽ"... Công chúa khó chịu giơ tay ra hiệu cho hầu nữ im lặng. Nàng đứng dậy ngắm lại mình trong gương lần cuối rồi ung dung rời đi. Kể từ khi trở về từ lâu đài hắc ám, nàng thường xuyên chú ý hơn đến vẻ đẹp của mình hơn. Trước đây không có nhưng giờ thì nàng hiểu ra, núi cao sẽ có núi cao hơn, người ta nói nàng đẹp nhất thiên hạ nhưng thật ra có kẻ còn đẹp hơn. Có một thì sẽ có hai, có ba,... Hơn nữa, nhớ lại ánh mắt tan vỡ của người đó cùng tình cảnh chia lìa đẫm máu kia thì nàng không thể nào nhẹ nhõm nổi. "Sau này con sẽ trải qua một biến cố lớn. Khi biến cố kết thúc con sẽ nên duyên với một đức vua tài ba, anh tuấn. Chàng ta vô cùng yêu thương con. Suốt đời con sẽ được hưởng hạnh phúc". Lời của tiên, nàng bắt đầu nghi ngờ. Lòng nàng chưa bao giờ dao động như lúc này. *** Ngồi trên ngai vàng quý giá, quốc vương lặng lẽ nhìn ngắm chiếc vòng tay khắc họa tiết hoa hồng tinh sảo trên tay. Chàng, nói dễ nghe thì giống như tuyệt tác điêu khắc, nói khó nghe thì không khác gì một cái xác không hồn. Tâm trí chàng lúc này đang ở một nơi xa xăm nào đó. Nơi ấy chàng thấy dòng thời gian đã trôi qua. Lúc chàng còn bé xíu sống buồn tủi trong lâu đài được đại hoàng huynh yêu thương. Lần đầu tiên gặp người, khoảnh khắc người bối rối dỗ đứa trẻ xấu xí nín khóc; Tiếng vó ngựa oai phong phi trên thảo nguyên xanh mướt; nụ cười của người khi đứa bé cao hơn; hình ảnh người và thiếu niên nắm tay nhau về nhà dưới những bóng cây cao lớn... thấy cả khoảnh khắc chàng mất người... Từ thời khắc đó, chẳng ai thấu được chàng đau như thế nào cũng chẳng ai để chàng yêu hết lòng nữa. Vì người duy nhất đã đi rồi. Đi thật rồi... Quốc vương cẩn thận cất chiếc vòng vào người rồi đứng dậy bước đi. Cánh cửa cao lớn lộng lẫy mở rộng. Ánh nắng đổ ngược phủ lên người chàng hào quang tôn quý.  Dân chúng đã tụ tập trước lâu đài từ lâu. Người người háo hứng chào đón quốc vương kiệt xuất của mình. Đối với họ, chàng chính là niềm tự hào to lớn nhất. Đâu đâu cũng là lời ca tụng về chàng. Ngoài quốc vương ra, hôm nay người dân còn mong chờ một điều nữa. Đó chính là vị công chúa xinh đẹp tuyệt trần nhất thiên hạ và màn cầu hôn giữa quốc vương với công chúa. Việc quốc vương mang được công chúa về từ phù thủy độc ác và hai vương quốc ký kết giao hảo thật sự càng chứng minh tương lai nhất định cặp đôi trai tài gái sắc này sẽ kết hôn với nhau. Ai cũng mong chờ điều đó. Đã tới giờ, quốc vương bước đến. Trước vô vàn con mắt ngưỡng mộ, tôn kính của thần dân cùng những ý vị sâu sa trong mắt lão quốc vương, công chúa nước láng giềng, của những quý tộc các nước khác, chàng uy nghiêm hành lễ chào đón trước toàn bộ thiên hạ. Vài năm sau. "Bệ hạ, xin người dừng bước". Người trước mặt thực sự dừng bước. Chàng ung dung quay người lại đối diện với vị công chúa trước mặt. Trải qua bao thăng trầm, khí chất của chàng càng lúc càng như thuốc độc chết người. Bình thản, tự tại nhưng chứa gì đó huyền bí, cao sang. Xong, đào sâu vào trong là một nỗi u uất không ai dám chạm vào...  Công chúa cúi chào chàng theo đúng lễ nghi rồi mở lời. "Thần khẩn cầu bệ hạ suy nghĩ lại". Nàng vứt bỏ cao ngạo, lần đầu tiên cúi đầu khẩn cầu ai đó việc gì. Đáp lại nàng vẫn luôn là thái độ hòa nhã, lạnh nhạt bao người như một từ chàng. "Công chúa là người thông minh, chắc đã biết rõ câu trả lời của ta".  Gương mặt công chúa lộ rõ sự bất mãn. Vô tình nàng không kiềm chế ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào mắt chàng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó ngay lập tức sự phẫn nộ trong công chúa biến mất. Nàng lia mắt tránh đi. Ánh mắt ấy và ánh mắt của vị phù thủy kia không khác gì nhau. Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng chia cắt đau thương đó lòng nàng lại day dứt không thôi. Dù vậy nàng vẫn không cam tâm, giết phù thủy, nàng không thấy mình sai.