Phù Thủy Hàng Đầu

Chương 59 : Chiếc Cốc Lửa

Tụi nhỏ vẫn tiếp tục đứng đó, hơi run lập cập, chờ cho đám Durmstrang tới. Hầu hết đều ngước lên trời hy vọng. Phải mất vài phút, sự im lặng mới bị phá vỡ nhờ con ngựa khổng lồ của bà Maxime phì hơi ra và giậm cẳng. Nhưng rồi… -Có tiếng động gì đó – Pansy kêu lên Minh chăm chú lắng nghe. Một tiếng động lớn, lạ lùng, kỳ quái từ trong bóng đêm đang trôi dần về phía tụi nó. Tiếng âm âm ngột ngạt và tiếng gió hút, như thể một cái hút bụi cực lớn đang di chuyển trên lòng sông… Lee Jordan chỉ tay xuống dưới, kêu lên: “Cái hồ! Nhìn cái hồ kìa!” Đứng từ trảng có nhìn qua khoảnh đất, tụi nó thấy rõ ràng trước mắt là mặt nước đen ngòm phẳng lặng, chỉ có điều bỗng nhiên mặt nước không còn phẳng lặng chút nào. Một sự khuấy động đang diễn ra ở sâu dưới đáy hồ: những bọt nước vĩ đại nở ra trên bề mặt, sóng bì bọp vỗ vào hai bờ đầy bùn. Và rồi, ngay chính giữa hồ, xuất hiện một xoáy nước, như thể có ai tháo một cái nút ở giữa đáy hồ ra… Một vật giống như một cái sào đen và dài từ từ nhô lên ngay chính giữa xoáy nước đó… Và rồi Minh nhìn thấy cột buồm… “Thuyền buồm!” Malfoy kêu lên. Từ từ, tuyệt đẹp, chiếc tàu nhô lên khỏi mặt nước, sáng lấp lánh dưới ánh trăng. Nhìn nó giống một bộ xương kỳ quái, như một chiếc thuyền bị đắm được moi lên lại; và ánh sáng lung linh mờ ảo, âm u phát ra từ những ô cửa sổ boong tàu trông như mắt mấy con ma. Cuối cùng, kèm theo một tiếng bì bõm lớn, toàn bộ con tàu trồi lên, nhấp nhô trên màn nước dập dềnh, và bắt đầu lướt vào bờ. Một chốc sau, tụi nhỏ nghe một tiếng “tòm”, một cái mỏ neo được quăng xuống vũng nước nông; và “uỵch” một tiếng, một tấm ván được bắc lên bờ. Mọi người đổ bộ. Tụi nó nhìn thấy những cái bóng đi ngang vùng sáng từ ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ boong tàu. Tất cả những người này đều có vóc dáng của Crabbe và Goyle … Nhưng rồi, khi họ tới gần hơn, đi bộ lên trảng cỏ, bước vào dòng ánh sáng chảy từ Tiền sảnh ra, Minh thấy rằng vóc người đó thật ra là do họ mặc áo chùng kiểu gì đó như bằng thảm lông xù. Chỉ có người đàn ông dẫn đàu cả đám tiến về phía lâu đài là mặc áo lông khác loại: những sợi lông láng mượt và lấp lánh như bạc. “Dumbledore !” Ông ta bước lên dốc, gọi thân thiết. “Khỏe không ông bạn? Khỏe không hả?” “Cám ơn, giáo sư Karkaroff , khỏe như vâm!” cụ Dumbledore đáp. Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt. Khi ông ta bước vào luồng sáng từ những cánh cửa trước của lâu đài tràn ra, tụi nhỏ thấy ông ta cũng gầy gầy cao cao như cụ Dumbledore , nhưng mái tóc bạc của ông ngắn ngủn, và chòm râu dê (cuộn lại thành từng cuộn nhỏ) không che được hết cái cằm cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore , ông bắt tay cụ bằng cả hai tay. “Ôi trường cũ Hogwarts thân yêu!” Ông nói, mắt ngước nhìn lên tòa lâu đài và mỉm cười, hàm răng ố vàng, và Minh nhận thấy nụ cười của ông không lên được tới mắt, nó chỉ dừng lại ở mức lạnh lùng và ranh ma: “Về lại đây cảm thấy sung sướng làm sao, sung sướng làm sao… Viktor , đi nào con, vào cho ấm… Có phiền gì không, anh Dumbledore ? Viktor bị cảm hơi hơi…” Minh ngứa mắt nhìn ông Karkaroff, Tom đã từng cho nó biết Karkaroff là một trong những kẻ chủ trương Thuần huyết, căm hận Muggle không kém gì Voldemort. Trong trường Dumstrang, thường xuyên có những Muggle bị bắt vào làm vật thí nghiệm cho các ma pháp hắc ám, sau khi bị tàn phá chán chê mới lại được thả ra. Chính điều này đã gia tăng tin đồn về việc U.F.O bắt người thí nghiệm ở Châu Âu bao nhiêu năm nay. Đây cũng là một mục tiêu chiến lược mà Minh và Tom lên kế hoạch phải tấn công sau khi lật đổ bộ Pháp Thuật Anh Quốc. Một lực lượng đặc biệt đã được tung vào Bắc Âu để liên lạc, móc nối với các sinh vật thần bí thuộc phe thiện lương và trung lập. Khi Minh trở lại tiền sảnh, đám học trò Beauxbatons đã chọn chỗ ngồi ở bàn nhà Ravenclaw . Chúng nhìn Đại sảnh mà mặt buồn ủ rũ, có lẽ là vì bị lạnh. Có ba đứa trong đám cứ khư khư quấn cái khăn choàng quanh đầu. Minh mỉm cười lắc lắc đầu, rút đũa phép vung vẩy. Lập tức trước mặt các học trò trường Beauxbatons xuất hiện những chiếc áo khoác đẹp đẽ làm từ lông cừu, Minh đã mua trước để đề phòng cho trường hợp này. Đám học trò Beauxbatons vui sướng nhìn những chiếc áo lông xuất hiện trước mặt, rồi lại nhìn về phía bà Maxime, thấy bà gật đầu tụi nó mới hớn hở đem những chiếc áo choàng đó mặc lên người, ánh mắt tràn đầy biết ơn nhìn về phía Minh. Còn đám Dumstrang thì ngồi xuống bàn của Slytherin, cùng đám rắn con nói chuyện rất vui vẻ. Minh mỉm cười, cất đũa phép vào ống tay áo rồi đi về phía chỗ ngồi của nó, ở cạnh thầy Flitwick. Minh thấy ánh mắt ngạc nhiên của bà Maxime, ông Karkaroff và đám học trò Dumstrang, Beauxbatons... Bên dưới vang lên những tiếng thì thầm, có vẻ đám học trò Hogwart đang kể về Minh cho những người bạn mới của chúng. Cụ Dumbledore nhìn các học sinh ngoại quốc, cười tươi: “Kính chào các quý ông, quý bà, và các vị ma, và đặc biệt, các vị khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts . Tôi hy vọng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây.” Cụ Dumbledore nói tiếp: “Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạn ăn, uống, và cứ tự nhiên như ở nhà.” Những chiếc đĩa như thường lệ bỗng đầy ắp thức ăn. Đám gia tinh trong nhà bếp dường như đã trổ tài hết ga: có thật nhiều món ăn khác nhau bày ra trước mặt mọi người, bao gồm cả vài món chắc chắn của ngoại quốc. Đại sảnh ít nhiều có vẻ tấp nập hơn ngày thường, mặc dù chỉ có thêm chừng hai mươi đứa học trò, tuy nhiên điều này có thể có được là do những bộ đồng phục màu sắc khác nhau nổi bật lên khi đứng bên cạnh khối áo choàng đen của Hogwarts . Khi đã cởi áo lông ra rồi, mấy đứa học trò Durmstrang mới để lộ ra là chúng mặc áo khoác màu huyết bầm. Ba đứa con gái nhà Beauxbatons đả cởi bỏ khăn choàng, để lộ ra một mái tóc dài bạch kim xõa xuống gần tới thắt lưng, đôi mắt to, xanh biếc và hàm răng trắng đều. “Đó là tiên nữ-lai” – Thầy Flitwick nhỏ giọng nói với Minh. -Là sao thưa giáo sư? “Trong thời cổ xưa, có một số tiên nữ đã cãi lại lệnh cấm, cùng với một số phù thủy giao du, thậm chí là kết hôn, và con cái của họ có vẻ đẹp của mẹ, lại có sức mạnh của cha. Nhưng nhìn ba cô bé này, bọn họ hẳn là kết quả của hai-hay-ba đời lai, nên vẫn giữ được vẻ đẹp của tiên nữ khá rõ rệt” Thầy Flitwick giải thích. Minh nhìn về phía ba nàng tiên nữ-lai, lại nhìn về phía Malfoy, trong lòng thầm nghĩ “Có vẻ Malfoy cũng là tiên nữ-lai, chẳng qua là hơi nhiều đời một chút mà thôi” Trong lúc đám trẻ đang mải mê nói chuyện thì Minh đã phát hiện có hai người mới xuất hiện, đó là ông Ludo Bagman và ông Crouch. Minh nhìn quanh, quả thật không thấy thầy Moody mắt điên. Nó khẽ cười lạnh, cầm cốc rượu nho uống sạch, thầm nghĩ: “Diễn đi, cứ tiếp tục diễn kịch đi, các người cũng không tồn tại lâu nữa đâu, các người và cả bộ Pháp Thuật cổ lỗ sỹ nữa” Khi những cái đĩa bằng vàng đã được dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore lại đứng lên. Dường như đang có một sự căng thẳng dễ chịu tràn ngập Đại sảnh. Tất cả mọi người chăm chú ngó cụ Dumbledore với sự tập trung cao độ. Cụ Dumbledore mỉm cười trước biển học trò đang ngước mắt lên: “Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giải thích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang vô…” “… cốt để làm cho minh bạch qua trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay. Nhưng đầu tiên, cho phép tôi giới thiệu với những ai chưa biết, ông Bartemius Crouch , Trưởng Ban hợp tác Quốc tế về Pháp thuật.” Có vài tiếng vỗ tay lộp độp làm lệ. “… và ông Ludo Bagman , Trưởng ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật.” Một tràng vỗ tay dành cho ông Bagman lớn hơn khi dành cho ông Crouch, có vẻ bởi danh tiếng Tấn thủ của ông, hay đơn giản chỉ vì ông dễ thương hơn. Ông đón nhận điều này với một cái vẫy tay vui vẻ. Cụ Dumbledore tiếp tục: “Ông Bagman và ông Crouch đây đã làm việc không mệt mỏi suốt mấy tháng qua để chuẩn bị cho Thi đấu Tam Pháp thuật . Và họ sẽ cùng giáo sư Karkaroff , bà Maxime , và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân.” Khi nói đến từ ‘quán quân’, sự chăm chú của đám học trò đang dỏng tai nghe có vẻ như tăng lên thêm. Hình như cụ Dumbledore nhận ra sự tĩnh lặng đột ngột của tụi nhỏ, nên cụ mỉm cười và nói: “Cái rương nữ trang, rồi, mang vô đi, ông Filch !” Thầy Filch vui mừng vẫy vẫy cái đũa phép, và cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức bay vào đại sảnh. Minh khẽ lắc đầu, cái rương này thật sự là trông quá cũ kỹ và cổ xưa và... quá... xấu rồi. Từ phía dưới, một vài tiếng thì thào hồi hộp nổi lên từ đám học trò đang căng mắt ngó cái rương đó. Cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ: “Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau… về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm.” Nghe đến lời cuối cùng, cả Sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa. Cụ Dumbledore tiếp tục, trầm tĩnh: “Như các trò đã biết, sẽ có chín quán quân so tài trong cuộc thi đấu, ba người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, sau mỗi vòng thi sẽ có ba người điểm thấp nhất bị loại ra, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau bài thi cuối cùng sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa .” Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc. Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ. Cụ nói: “Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có hai mươi bốn tiếng để nộp tên mình. Đêm mai, vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại ba cái tên của những người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức.” “Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc.” Tất cả mọi người im lặng, chuẩn bị đi về phòng, nhưng một biến cố làm tất cả sửng sốt... Minh đứng dậy, mỉm cười, từ từ đi đến gần chiếc cốc lửa và đem mảnh giấy có ghi tên mình ném vào trong đó, sau đó cúi chào mọi người, rồi đi về phía cửa ra. Một phút im lặng, sau đó cả đại sảnh đường vỡ tung trong tiếng hoan hô từ phía đám học sinh nhà Slytherin: -Ngọc Minh, vua của chúng ta! -Ngọc Minh, - Người Thừa Kế! -Ngọc Minh, cố lên, giành quán quân về cho Hogwart và Slytherin!!!