Phù Thiên Ký
Chương 97 : Kiếp trước của Vương Chi (2)
Một ngày kia, khi Claudius tròn mười tám tuổi, anh ta được cha mẹ gọi đến và bảo: "Con trai, nay con đã lớn khôn, đã đến lúc con phải tự bước đi bằng chính đôi chân của mình. Chúng ta đã dạy con tất cả những gì cần thiết, những gì mà chúng ta tích lũy được. Hãy đi và thực hiện giấc mơ của con...". Và như thế, Claudius bắt đầu cuộc hành trình của mình. Anh ta đã đi qua một quãng đường khá dài để đến thị trấn. Tại đây, Claudius xin vào làm công nhân cho một hãng rượu danh tiếng, đúng như ước mơ trở thành một bậc thầy trong việc pha chế của anh. Bằng sự khôn khéo và tài năng của mình, Claudius nhanh chóng nắm bắt được kỹ thuật điều chế những loại rượu ngon nhất của hãng, và thậm chí anh còn sáng tạo ra một vài loại rượu mới với hương vị chẳng chê vào đâu được. Như một điều tất yếu, Claudius có được sự kính trọng và danh tiếng cho mình.
"Abito, ngươi nghĩ cảm giác của Claudius lúc này như thế nào?".
Trước câu hỏi có phần bất ngờ của Rusalka, Abito chần chừ trong chốc lát rồi đáp:
"Có lẽ là hạnh phúc".
"Ngươi sai rồi" - Rusalka lắc đầu.
"Tiểu thư, chẳng phải anh ta đã thực hiện được giấc mơ của mình sao? Còn có điều gì mà anh ta chưa hài lòng ư?".
"Abito, ngươi đang nghĩ Claudius là một kẻ tham lam? Không, anh ta chỉ là đang nhầm lẫn".
"Nhầm lẫn? Về cái gì cơ?".
"Giấc mơ".
"Giấc mơ?" - Abito bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Anh đang đợi để nghe lời giải đáp từ Rusalka. Và cô cũng không để anh phải chờ đợi quá lâu.
"Trở thành bậc thầy pha chế không phải là giấc mơ thật sự của Claudius. Nó chỉ là một trong vô vàn cái đích, là một con thuyền trong vô vàn con thuyền và sự thật là không phải con thuyền nào cũng đi hết được một vòng trái đất. Claudius đã nhầm lẫn. Và đó là lý do anh ta vẫn chưa thể thỏa mãn được".
Sau những lời giải thích ấy, Rusalka không nói thêm gì nữa. Cô đặt khủy tay lên khung cửa, đầu tựa vào lòng bàn tay, hai mắt chậm rãi khép lại. Có vẻ như cô không muốn tiếp tục câu chuyện còn dang dở. Sự gián đoạn này không hề được báo trước và nó khiến cho khán giả là Abito cảm thấy có đôi chút hụt hẫng. Thật sự thì anh muốn được nghe nhiều hơn thế. Rõ ràng đó là một câu chuyện thú vị. Đáng tiếc, sự thèm muốn thường sẽ không được thỏa mãn và nó chẳng loại trừ Abito, minh chứng là dù thời gian đã trôi qua đủ lâu nhưng Rusalka vẫn ngồi im trên ghế.
"Cô ấy đã ngủ rồi ư?" - Abito tự hỏi.
Để xác nhận suy đoán của mình, Abito nhẹ nhàng tiến lại gần cửa sổ, gọi khẽ: "Tiểu thư Rusalka".
Không có hồi đáp.
"Tiểu thư Rusalka" - Abito tiếp tục gọi, lần này giọng đã lớn hơn một chút.
Thế nhưng vô ích. Rusalka vẫn chẳng có phản ứng.
"Xem ra cô ấy đã ngủ say rồi" - Nghĩ vậy, Abito không gọi nữa. Anh đưa mắt nhìn ra cửa phòng, được một lúc thì chợt nhẹ lắc đầu như vừa phủ định một ý nghĩ nào đó.
"Có lẽ nên để cô ấy ở đây sẽ tốt hơn".
Khẽ thở dài, Abito cúi người xuống, đưa tay bồng Rusalka đang say ngủ lên một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Anh không muốn làm cô thức giấc. Và rồi sau một đoạn đường ngắn ngủi, trước khi để anh cảm nhận được sự khác thường nào đấy từ đôi tay thì thân thể Rusalka đã được đặt ngay ngắn trên giường.
Nhìn gương mặt tĩnh lặng đang nằm kia, đôi mắt Abito dần trở nên mất tự chủ. Anh bắt đầu nhìn kỹ cô - điều mà đáng ra anh không được phép. Từ mái tóc xoăn rối bồng bềnh màu nâu đỏ cho đến bờ môi căng mọng lẫn chiếc cổ thon kiêu hãnh, tất cả đều mang một chất độc chết người và chúng luôn sẵn sàng chờ đợi để hạ gục bất cứ kẻ nào tiếp cận. Abito không thể rời mắt khỏi thân thể chứa đầy kịch độc kia, kể cả khi anh hoàn toàn nhận thức được đây là một hành vi khiếm nhã. Bờ môi đó, gương mặt đó, mái tóc bồng bềnh đó..., anh muốn chạm vào chúng. Một sự mê hoặc đến kỳ lạ. Hơi thở của Abito mỗi lúc một dồn dập. Anh cảm thấy rất khó chịu, trong mắt anh, căn phòng bỗng trở nên chật chội và ngột ngạt. Không khí như chẳng còn đủ để anh thở nữa.
Bức bối! Đó là những gì mà Abito đang trải qua. Nhưng vấn đề là nó vẫn chưa qua, chính xác là nó đang ngày một lớn hơn! Nó như một con quái vật đang muốn chiếm lấy tâm trí anh, đang cố kiểm soát anh. Và... một cách chầm chậm, anh đưa tay về phía cơ thể Rusalka...
Những tưởng cánh tay kia sẽ nhuốm màu tội lỗi thì bỗng nhiên nó đã khựng lại khi chỉ còn cách gương mặt Rusalka chưa đầy một đốt tay.
Sau khoảnh khắc lặng người ngắn ngủi, Abito liên tiếp lui ra sau mấy bước, nét mặt đầy vẻ hoảng hốt.
"Abito, mày vừa định làm gì thế này? Làm sao mày lại có thể..." - Vừa nhìn bàn tay suýt phạm tội của mình, Abito vừa lẩm bẩm một câu không trọn vẹn.
Xoay người đi, anh vội vã bước ra khỏi căn phòng...
...
Sáng hôm sau.
Nhìn cánh cửa chưa kịp khóa trước mặt, hơi chần chừ, Abito đưa tay đẩy nhẹ. Đây đương nhiên là phòng của anh, nơi mà lẽ ra anh đã có một giấc mộng đẹp thay vì phải ngủ ở sofa như sáng nay; và người đáng ra không nên có mặt trong căn phòng này - Rusalka - lại ngủ ngay trên chính chiếc giường của anh.
"Mọi thứ thật lộn xộn và thiếu logic" - Abito chẳng còn nhận xét nào thích hợp hơn thế.
Cố giữ cho mình vẻ tự nhiên nhất có thể, Abito bắt đầu tiến vào phòng. Chỉ là chưa được mấy bước thì đôi chân anh đã dừng lại. Đằng kia, chiếc giường đã trống không. Chẳng còn ai nằm đó cả. Chăn, ra, gối, nệm, ghế, cửa sổ..., mọi thứ đều được đặt đúng vị trí của chúng. Nó chính xác đến độ Abito ngỡ rằng những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng... đó là điều không thể. Câu chuyện dang dở và thân hình nóng bỏng kia vẫn còn in sâu trong tâm trí anh.
Những hình ảnh bắt đầu quay trở lại... Tuy nhiên, chúng nhanh chóng bị xua đi bởi chính Abito ngay khi vừa đủ để anh khẳng định không hề có giấc mộng hay sự hoang tưởng nào ở đây cả. Thả lỏng cơ thể, anh bước về chiếc giường, ngồi xuống và nhẹ nhàng cầm lên một vật từ chiếc kệ treo tường bằng gỗ sơn đen ngay cạnh đấy: một khung hình. Nó không lớn, chỉ cỡ 9 x 12 cm, màu trắng, lồng bên trong là bức ảnh một cô gái trẻ với nụ cười rạng rỡ.
"Cảm ơn vì đã ngăn anh lại, Marine". - Abito thì thầm: "Chúc em có một ngày làm việc may mắn".
Sau khi đặt một nụ hôn lên bức ảnh, Abito để nó lại chỗ cũ rồi đứng dậy, bước về phía cuối phòng, góc bên phải. Anh cần vệ sinh cá nhân trước khi bắt đầu một ngày làm việc mới.
Đúng 6 giờ 30 phút, cánh cửa được mở ra.
Abito xuất hiện trong bộ com-lê lịch thiệp với một chiếc khay trên tay. Tất nhiên đây không còn là phòng của anh nữa, chủ nhân của nó là Rusalka. Nhưng có vẻ hiện giờ cô không có mặt ở đây. Đặt chiếc khay xuống bàn, Abito bắt đầu tìm kiếm. Nơi làm việc, chỗ đọc sách, phòng ngủ, khu vệ sinh..., tất cả những nơi có thể tìm thì Abito đều xem qua nhưng vẫn không thấy bóng dáng Rusalka đâu cả.
"Trời còn sớm như vậy, cô ấy có thể đi đâu được nhỉ?".
Nhìn căn phòng xa hoa thêm một lúc, rồi như chợt nghĩ đến điều gì, anh nhanh chóng xoay người bước ra ngoài; chỉ là còn chưa kịp đưa chân thì anh đã phải dừng lại. Anh vừa bị giật mình và người tạo ra khoảnh khắc ấy không ai khác ngoài Rusalka. Cô đang đứng trước mặt anh. Nói cách khác, cô đã đứng sau lưng anh từ vài giây trước... hoặc lâu hơn. Anh không chắc lắm.
"Ngươi lại vừa có một hành động khiếm nhã đấy, Abito" - Rusalka nhìn thẳng vào gương mặt Abito, lạnh lùng bảo.
Chẳng hiểu sao trước vẻ lãnh đạm ấy của cô, tim Abito chợt như có chút gì đó mất mát. Khẽ cúi đầu, anh nói: "Mong tiểu thư thứ lỗi. Tôi không cố ý để làm cô phiền lòng".
"Ta sẽ rất không vui nếu như có kẻ nào đó tự tiện tiến vào phòng mình khi chưa được phép. Và cả những kẻ thích lấy đi sự riêng tư của người khác".
"Tôi rất xin lỗi, thưa tiểu thư".
"Vì đây là lần đầu nên ta sẽ bỏ qua cho ngươi" - Vừa nói, Rusalka vừa tiến lại chiếc bàn mà Abito đã đặt sẵn khay khi nãy - "Còn bây giờ, ta nghĩ mình cần tỉnh táo để làm việc".
Nhẹ nâng tách cà phê trong khay lên theo đúng cử chỉ của một quý tộc, Rusalka bắt đầu với một ngụm nhỏ vừa đủ để cô cảm nhận trọn vẹn hương vị. Gần như tức thì, hai hàng chân mày cong rậm của cô khẽ cau lại. Cô không hài lòng với hương vị này.
"Abito, ngươi đã bỏ bao nhiêu muỗng đường vào?".
"Ba, thưa tiểu thư" - Abito thành thật đáp.
"Có lẽ là ta đã quên dặn dò ngươi một điều quan trọng, Abito. Ta sẽ không uống một tách cà phê nếu nó không được bỏ đủ tám muỗng đường. Cả trà cũng thế".
Tám muỗng đường cho một tách cà phê và trà? Đây là lần đầu tiên Abito nghe được một chuyện như vậy. Theo nghĩa nào đó thì nó... hơi đặc biệt. Mặc dù có chút lạ lẫm nhưng Abito vẫn chẳng thắc mắc gì. Anh là một người hầu và anh chỉ nên làm tốt bổn phận của mình.
"Tôi sẽ ghi nhớ nó, thưa tiểu thư. Một lần nữa, tôi xin lỗi vì sự tự tiện của mình. Tôi sẽ lập tức đi pha một tách cà phê khác, xin tiểu thư chờ trong giây lát".
"Không cần" - Ý định của Abito bị Rusalka gạt bỏ - "Ta không nghĩ mình còn hứng thú để thưởng thức nó nữa".
Giữa lúc Abito còn chưa biết phải nói gì để đáp lại thì bỗng có tiếng gõ cửa truyền vào.
"Cốc cốc"
"Vào đi" - Người vừa lên tiếng hiển nhiên là Rusalka. Cô có vẻ chẳng ngạc nhiên lắm.
Cửa mở, một người đàn ông từ tốn bước vào. Cao gầy, tuổi độ năm mươi, mái tóc hoa râm cùng bộ ria mép một đường thẳng che đúng phần môi trên trong bộ vest đen không một vết nhăn; đây rõ ràng là một con người lịch thiệp, hay ít ra bề ngoài là thế.
Truyện khác cùng thể loại
320 chương
202 chương
121 chương
69 chương
27 chương