Phù Thiên Ký

Chương 681 : Nguyên Thần

... Những ngày sau đấy, mọi thứ gần như không có gì thay đổi. Đám người Thi Quỷ, bọn họ vẫn chưa rời đi, còn ở lại bên trong mật cảnh. Nguyên nhân thì cũng chả chả phức tạp gì cho cam, phần nhiều nằm nơi ý niệm của Cao Chính. Hắn muốn trước khôi phục thân thể đến trạng thái tốt nhất có thể, để rồi sau đó sẽ bắt tay vào việc chữa trị tiểu linh anh của Na Trát. Với hắn, đấy là việc cần thiết. Chuyện năm xưa, những gì đã xảy ra trong quá khứ, hắn muốn được nghe tiểu linh anh của Na Trát kể lại. Trước quyết định này của Cao Chính, Thi Quỷ thực cũng không hẳn tán đồng. Trải qua nhiều ngày im lặng, hôm nay, khi mà Cao Chính sắp thi triển bí thuật thì hắn rốt cuộc cũng lên tiếng. Hết nhìn tiểu linh anh lại nhìn qua Cao Chính, Thi Quỷ nói: "Tiền bồi thực sự muốn làm như vậy sao?". Xoay đầu ngó lại, Cao Chính khẽ gật: "Ừm. Trong lòng ta còn nhiều thắc mắc cần giải đáp. Tiểu linh anh này và Na Trát tâm ý tương thông; những gì Na Trát thấy và nghe thì nó đều biết được. Nay giúp nó hồi tỉnh, không chỉ với ta mà đối với con sau này cũng sẽ có nhiều trợ giúp...". "Thế nhưng sức khoẻ của tiền bối...". "Hài nhi, con không cần lo. Linh anh của ta là thánh thủy chi anh, độc tố lợi hại như Đoạn Trường Cổ thì ta đành thúc thủ chứ bằng tổn thương do chiến đấu, ta tự tin sẽ hoàn toàn chữa được". Cảm giác Thi Quỷ còn muốn nói thêm điều gì, Cao Chính liền chủ động đi trước: "Hài nhi, bí thuật ta sắp thi triển rất phức tạp, tuyệt không thể để xảy ra chút sai sót gì. Ta cần con ở bên cạnh hộ pháp, đảm bảo cho đại trận ổn định, ngăn mọi sự quấy nhiễu...". Và như thế, với tâm ý đã quyết, Cao Chính tiến vào trận pháp đã dựng lên từ trước, bắt đầu kết pháp ấn, xuất động thánh thủy chi anh. ... Đúng như những lời tự tin trước đó, Cao Chính đã khá dễ dàng kiểm soát cục diện. Quá trình chữa trị cho tiểu linh anh diễn ra vô cùng thuận lợi. Bằng mắt thường, Thi Quỷ có thể thấy được màu sắc của nó đang ngày một biến đổi, trở nên rõ ràng đậm nét hơn. Tiểu linh anh, nó đang dần hồi phục. ... Thời gian chậm rãi trôi xuôi, theo đó, quá trình chữa trị cũng dần đi đến hồi kết. Nhưng, chính tại lúc này, khi mà mọi thứ vốn ngỡ đều thuận lợi thì biến cố bỗng bất ngờ phát sinh. Không phải Cao Chính, căn nguyên đến từ tiểu linh anh của Na Trát. Linh anh nọ, nó đang ra sức hấp thu lực lượng của Cao Chính. Cả linh lực, chân nguyên lẫn thần hồn. "Tiền bối...!". Chứng kiến sự thể bất thường nọ, Thi Quỷ thần tình khẽ biến, hô lên một tiếng. Hắn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Có điều, không quá lâu, Thi Quỷ hắn cuối cùng cũng biết. Trên không trung, Cao Chính một bên ra sức kiểm soát thế cục một bên hồi đáp: "Hài nhi, chúng ta đã lầm rồi...". Giọng có phần trầm trọng, Cao Chính tiếp tục: "Tiểu linh anh này không chỉ đơn thuần là linh anh, chứa đựng trong nó còn có cả nguyên thần của Na Trát nữa". "Cái gì?!". Lần này, Thi Quỷ thật rất ngoài ý muốn. Tin tức kia, nó làm hắn phải sửng sốt. Bên trong tiểu linh anh còn chứa đựng cả nguyên thần Na Trát? Nguyên thần tứ a di hắn không phải đã nổ tung cùng thân xác trong trận đại chiến với thánh tử Cửu Âm Giáo tại Vân Lam năm đó rồi ư? Thời điểm xuyên không tới đây, trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, chính tiểu linh anh đã trực tiếp truyền đạt thần niệm cho hắn như thế kia mà... Lầm lẫn? Linh anh cùng bản thể vốn dĩ tâm ý tương thông, nó há lại nhận thức sai lầm? Vậy thì tại sao? Tiểu linh anh cố tình gạt hắn? Hoặc là nói chính tứ a di đã làm điều đó? Lừa dối... Tại sao lại lừa dối hắn? Tại sao...? ... ... Cõi lòng hoang mang, tâm tình phức tạp, Thi Quỷ đưa mắt nhìn tiểu linh anh vẫn đang điên cuồng hấp thu lực lượng từ Cao Chính, thật lâu không nói. Sự im lặng, nó kéo dài tận đến khi tiếng Cao Chính cất lên. "Hài nhi! Coi chừng trận pháp!". "Công tử!". Dưới liên tiếp những lời kêu gọi, Thi Quỷ nhanh chóng trấn định tâm thần. Linh lực cấp tốc được điều động, hắn bảo Tiều Kiều đứng ở kế bên: "Tiểu Kiều, ngươi ổn định Sinh môn!". "Vâng!". ... Sinh - Tử hai đầu, toàn bộ hiện đều đã được Thi Quỷ và Tiểu Kiều kiểm soát. Đại trận, nó chung quy đã bình thường trở lại. Nhưng dù vậy, tình cảnh xem ra cũng chả tốt lên được bao nhiêu. Tiểu linh anh lẫn nguyên thần Na Trát, chúng vẫn đang vô cùng bạo động. "Tiền bối, chúng ta có nên dừng lại không?". "Không được!". Cao Chính giải thích: "Hài nhi, nếu chỉ có mỗi linh anh thì còn cân nhắc được, đằng này...". "Nguyên thần của Na Trát, nó lại hoà quyện cùng linh anh. Nếu như bây giờ chúng ta đột ngột ngưng lại, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. Tệ nhất, nguyên thần thậm chí có khả năng triệt để tiêu tán...". Chưa nghe còn tốt, vừa nghe xong, Thi Quỷ càng thêm khó nghĩ. Nguyên thần tiêu tán đồng nghĩa rằng Na Trát sẽ thực sự chết đi. Trên thế gian này, thân thuộc với hắn chả còn được mấy người; hắn thật lòng không mong đợi lại lần nữa mất đi Na Trát. Thế nhưng nếu quyết giữ, như vậy Cao Chính, y sẽ ra sao? Trước khi tiến hành cứu chữa, tình trạng của y cũng không phải tốt lắm. Bây giờ tổn hao thêm mà nói... "Tiền bối, thực sự không còn biện pháp nào khác sao?". "Trong tình cảnh này, ta e là không". Chân mày nhíu chặt, Cao Chính trầm ngâm một lúc thì đưa ra quyết định: "Hài nhi, tuy chưa biết uẩn khúc trong chuyện nguyên thần ẩn giấu này là gì, nhưng với sự hiểu biết về Na Trát, ta tin tưởng nàng sẽ không gây bất lợi nào cho con". "Năm đó ta đã không làm tròn lời hứa trở về với Hoa Vũ, khiến nàng bị tiểu nhân hãm hại, thân chịu đoạ đày dưới Đại Lôi Âm. Nay ta không thể lại một lần nữa có lỗi với nàng ấy... Na Trát và mẫu thân con tình cảm sâu đậm, nếu để nàng biết ta khoanh tay bỏ mặc nhất định sẽ không tha thứ cho ta...". "Hài nhi, tuy có thể sẽ phải cái giá rất đắt nhưng ta vẫn muốn đem nguyên thần Na Trát chữa trị. Con hãy gọi thêm Âm Cơ và Khổng Lăng qua trấn giữ trận pháp". "Tiền bối...". "Hài nhi, chúng ta không có nhiều thời gian đâu". ... Ngó thấy Cao Chính đã kiên quyết, Thi Quỷ biết khó có thể khiến y thay đổi ý định, đành phải y lời làm theo, gọi cả Âm Cơ và Khổng Lăng sang trợ trận. Và như thế, quá trình cứu chữa cam go bắt đầu. ... Mười phút... Hai mươi phút... Năm mươi phút... Một canh giờ... Rồi hai canh giờ... Thời gian, nó cứ vậy mà trôi đi. Một cách thầm lặng. Tuy nhiên, với những kẻ đang xuôi dòng thời gian thì lại khác. Bọn họ chẳng hề cảm thấy yên ả một chút nào hết. Nhất là đối với Cao Chính. Gánh nặng, nó đang đè trên vai hắn. Đành rằng hắn là đại tu sĩ, đành rằng linh anh của hắn là thánh thủy chi anh chứa đựng sinh cơ vô cùng lớn, thế nhưng đâu có nghĩa hắn thực sở hữu pháp lực vô biên, thần thông vô tận. Mọi thứ đều tồn tại giới hạn. Xét trong hoàn cảnh lúc này, phạm vi lại càng bị thu hẹp. Nên nhớ chỗ này là Đà Lan Giới. Pháp tắc, nó đâu có giống như bên ngoài, tại những giới diện khác. Một khi đã rơi vào đây thì dù là tu sĩ Đại hải cảnh như Cao Chính cũng phải chịu bị ước thúc mà thôi. Nói cách khác, Cao Chính không thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của mình. Tu vi bị áp chế, hàng trăm năm qua lại liên tục mạo hiểm phá toái hư không, đến hôm nay, Cao Chính thực đã suy yếu đi rất nhiều. Trong khi đó, chữa trị nguyên thần há phải đâu là việc đơn giản? Huống hồ bên cạnh lại còn thêm cả một linh anh... Trước thì cứu sống Nghinh Tử, sau lại giúp Thi Quỷ và Khổng Lăng cởi bỏ phong bế, bây giờ lại phải chữa trị cho linh anh lẫn nguyên thần Na Trát... Những gì mà Cao Chính gồng gánh, chúng thật là quá nặng rồi. Đừng cho là phân tích hay suy luận, bởi đơn giản đấy là sự thật. Hãy nhìn Cao Chính, qua biểu cảm trên khuôn mặt, y rõ ràng đã sắp tới giới hạn. Thế rồi, chuyện gì đến cuối cùng cũng phải đến. Tại bước cuối cùng, khi linh anh và nguyên thần Na Trát sắp được cứu chữa hoàn tất thì từ trong miệng Cao Chính, máu tươi cũng đã bắt đầu chảy ra. Nhưng, dẫu là vậy, dù cho sinh cơ đang nhanh chóng bị hao mòn thì Cao Chính, hắn vẫn không chịu thu tay. Hắn không thể. Thành bại chính là ở tại một khắc này, nếu từ bỏ thì toàn bộ công sức coi như đổ sông đổ bể. Nguyên thần Na Trát rất có thể sẽ triệt để tan biến... "Chưa được... Vẫn chưa được... Chỉ một chút nữa... Chỉ một chút nữa...". Nội tâm âm thầm nhắc nhở bản thân phải kiên trì, Cao Chính cố kiềm chế đau đớn, cố giữ cho mình thanh tỉnh. Một cách lặng lẽ, hắn bắt đầu thiêu đốt thọ nguyên chính mình...