Phù Thiên Ký

Chương 67 : Hắn vẫn chỉ là một tu sĩ bình thường

May mắn là Vương Chi không biết được suy nghĩ trong lòng vị Tú Anh sư tỷ của mình, nếu mà biết thì khẳng định hắn sẽ lớn tiếng hô lên: "Oan uổng a!". Cái gì mà đề thăng tu vi! Cái gì mà lục phẩm linh đan! Sư phụ hoàn toàn không có cho hắn! Lục phẩm? Một lọ Phục Minh Đan nho nhỏ còn chẳng cho chứ nói gì đến lục phẩm! Trong vòng bốn năm, từ Khai nhãn trung kỳ tu luyện tới Linh tuyền cảnh sơ kỳ, tất cả đều là tự thân Vương Chi nỗ lực mà đạt được. Thậm chí, theo lời của sư phụ mình, vì không muốn bị tác dụng phụ của đan dược ảnh hưởng đến căn cơ của bản thân, ngay cả Thiên Thủy Đan - phần thưởng đạt được trong Đại hội luyện đan - hắn cũng chẳng đụng tới. Bốn năm qua, hỗ trợ hắn tu luyện chỉ có linh thạch, Nguyên Đan và Đại Nguyên Đan - những thứ cơ bản nhất dành cho tu sĩ. Nếu có ai đó hỏi tại sao với tư chất kém cỏi, lại không phục dụng đan dược đề thăng mà tu vi của Vương Chi lại tiến bộ thần tốc như vậy thì câu trả lời chỉ có một: hỏa ấn. Không sai, chính là ấn ký hình ngọn lửa trong lòng bàn tay phải của hắn. Nhớ lần đầu, khi tu vi hắn mới chỉ là Khai nhãn cảnh, dưới công dụng của hỏa ấn, tốc độ luyện hóa linh thạch của hắn đã được đẩy nhanh gấp ba lần. Nhưng tất cả vẫn chỉ vừa mới bắt đầu. Theo tu vi tăng lên, hắn phát hiện ra một điều: tốc độ luyện hóa cũng tăng lên! Tốc độ tăng lên? Thế thì có gì kỳ quái? Tu sĩ nào khi đột phá cảnh giới mà tốc độ luyện hóa và hấp thu lại chẳng tăng lên. Nếu Vương Chi nghe được mấy lời ấy thì chắc chắn hắn sẽ bĩu môi xem thường ngay. Đúng là khi tu sĩ đột phá cảnh giới thì tốc độ luyện hóa cũng sẽ nhanh hơn trước, thế nhưng nó nhanh hơn được bao nhiêu? Bất quá thiên tài cũng chỉ gấp ba là cùng. Vương Chi hắn ư? Gấp bốn! Một con số cực kỳ dọa người. Theo ước tính, nếu tốc độ luyện hóa của hắn cứ tăng đều theo mỗi đại cảnh giới như vậy thì thiết nghĩ chẳng bao lâu nữa hắn sẽ đuổi kịp những đệ tử có tư chất tốt, thậm chí là cả hạng thiên tài như Vương Tuyết Nghi của Thiên Tuyền Phong kia. Nói thế thì Vương Chi đã vượt qua cả thiên tài? Không. Vương Chi hắn vẫn chỉ là một tu sĩ bình thường. Đừng nói là tốc độ tu luyện tăng lên gấp bốn mà dù gấp năm, gấp sáu đi nữa thì hắn cũng chẳng dám nhận mình tài giỏi. Tại sao ư? Đơn giản là vì tư chất của hắn rất kém. Theo nhận thức của hắn, từ Phàm thai cảnh đến Linh tuyền cảnh, chỉ cần nỗ lực tu luyện thì dù là tu sĩ có tư chất bình thường cũng sẽ vượt qua được. Tuy nhiên, khi đến Linh châu cảnh thì... Nếu tư chất không tốt, kỳ ngộ không có, đan dược không đủ thì đừng mong đặt chân vào! Tư chất, kỳ ngộ, đan dược, muốn trở thành tu sĩ Linh châu cảnh thì trong ba ít nhất phải có một. Tư chất là vững chắc nhất, kỳ ngộ là hiếm hoi nhất, còn đan dược lại là bất ổn nhất. Trong ba yếu tố kể trên, với Vương Chi thì yếu tố thứ nhất đã bị loại trừ ngay từ đầu; về yếu tố thứ hai: kỳ ngộ thì có thể kể đến hỏa ấn, tiếc rằng nó chỉ có tác dụng đẩy nhanh tốc độ tu luyện mà chẳng thể cải biến tư chất của hắn, đối với việc đột phá Linh châu cảnh gần như là không giúp ích gì; về yếu tố cuối cùng và cũng là khả thi nhất đối với hắn: đan dược, như đã nói, nó quá bất ổn. Vương Chi tin chỉ cần có đủ đan dược cần thiết thì hắn có thể đột phá, thế nhưng sau đó thì sao? Căn cơ của hắn sẽ cực kỳ yếu ớt và bất ổn, e là dù có hỏa ấn trợ giúp cũng không làm sao tiến xa trên đại đạo được. Muốn dùng đan dược mà lại không phải chịu ảnh hưởng xấu đến căn cơ thì chỉ có một biện pháp: phục dụng loại tốt nhất và hoàn mỹ nhất. Nhưng những đan dược trân quý như thế há lại dễ luyện, dễ tìm? Đừng nói hắn, sợ là đến cả sư phụ hắn cũng chẳng đào ra được. Tóm lại, dù tốc độ tu luyện hiện giờ của Vương Chi có thể sánh ngang với thiên tài thì hắn cũng vẫn chỉ là một tu sĩ bình thường với một tương lai lu mờ phía trước. Hắn không phải thiên tài, càng không có vốn liếng để phân cao thấp với thiên tài. Đó cũng là lý do vì sao hắn chưa bao giờ tự phụ vào năng lực thần kỳ của hỏa ấn, nếu có thì cũng chỉ là một chút hy vọng rằng bản thân có thể dựa vào nỗ lực mà tự bước vào cảnh giới Linh châu... Tất nhiên, toàn bộ những điều đó là chuyện của mai sau, còn hiện tại, Vương Chi chú ý đến một một việc khác hơn: lý do Tú Anh sư tỷ tới Động Lăng Ba. Nhìn vào thân ảnh xinh đẹp đối diện, hắn hỏi: "Sư tỷ, ngươi đến tìm sư phụ ta hả?". "Không phải". - Nhẹ lắc đầu, Hoàng Nữ Tú Anh nói - "Ta đến tìm đệ". "Tìm ta?". - Vương Chi chỉ vào mặt mình, nghi hoặc. "Ừ, là tìm đệ". Hoàng Nữ Tú Anh nói tiếp: "Ta cũng có tên trong danh sách thí luyện lần này". Thí luyện? Vương Chi nhanh chóng hiểu ra: "Thì ra sư tỷ cũng được chọn để tham gia Ngũ phong chi chiến". Chợt nghĩ đến điều gì, hắn dò hỏi: "Sư tỷ, tu vi của ngươi ở cảnh giới nào?". "Linh tuyền cảnh trung kỳ". Thấy chưa đủ, nàng bổ sung thêm: "Sắp đột phá vào hậu kỳ". Vương Chi nghe xong thì lâm vào trầm mặc, trong lòng thầm than: "Tư chất vẫn là trọng yếu nhất a". ... Đợi một lúc vẫn chưa thấy Vương Chi nói năng gì, Hoàng Nữ Tú Anh chủ động lên tiếng: "Sư đệ, chúng ta đi thôi". "Sư tỷ, đi đâu cơ?". - Vương Chi buột miệng hỏi lại. "Đương nhiên là thí luyện rồi". "Nhưng sư phụ ta vẫn chưa tới mà". Ngũ trưởng lão? Hoàng Nữ Tú Anh chợt hiểu ra: "Sư đệ, ngũ trưởng lão đã được tông môn cử đi ra ngoài rồi, cuộc thí luyện này sẽ do thập tam trưởng lão, cũng tức sư phụ ta phụ trách". "Sư tỷ, tỷ nói là... là thập tam trưởng lão?". "Ừ". Mắt thấy nét mặt Vương Chi có chút kỳ lạ, Hoàng Nữ Tú Anh không khỏi ngờ vực: "Sư đệ, ngươi không thích sư phụ ta sao?". "Không có". - Vương Chi lập tức lắc đầu phủ nhận - "Thập tam trưởng lão rất tốt, chỉ là ta... chỉ là...". Nhìn bộ dáng nói chẳng nên lời của Vương Chi, Hoàng Nữ Tú Anh nhất thời không hiểu ra sao. Mãi một đỗi sau... ... "Hi hi...". "Sư tỷ, sao ngươi lại cười?". Đưa tay che miệng, Hoàng Nữ Tú Anh trêu đùa: "Sư đệ, ngươi không cần sợ đâu. Tính tình của sư phụ ta rất tốt, cùng lắm... cùng lắm thì người chỉ đem trói ngươi lại đem phơi nắng dăm ba bữa thôi". "Sư tỷ, ngươi... ngươi cũng đừng có dọa ta. Ta chỉ là nướng mấy con cá thôi, thập tam trưởng lão nhất định sẽ không trừng phạt thế đâu". "Sao lại không? Mấy con cá kia là do đích thân sư phụ nuôi dưỡng suốt mấy năm trời, thế mà trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã bị ngươi đem nướng đến phân nửa, ngươi nghĩ người có tức giận không?". Vương Chi vừa nghe vừa ngẫm, và càng ngẫm thì hắn lại càng thấy lời của sư tỷ hợp lý. Đổi lại là hắn, nếu cá hắn khổ công nuôi dưỡng mà bị người ta đem nướng ăn thì chắc chắn hắn sẽ rất tức giận, gì chứ đem đối phương đánh cho một trận là hoàn toàn có đấy. Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, thế nhưng ngoài miệng thì hắn vẫn cố trấn an mình: "Thập tam trưởng lão tốt bụng như thế, chắc sẽ không nặng tay với ta đâu. Huống chi chuyện cũng lâu lắm rồi...".