Phù Thiên Ký
Chương 546 : Nồng nàn hương diễm
...
"Hừ, cứ tự cho mình là...".
Đứng nép mình trong một góc hẹp, Thác Nhĩ Đồ đưa mắt dõi theo đạo lưu quang đang khuất dần, khẽ giọng thốt ra.
"Đại ca yêu quý, ngươi cứ chờ đấy. Một khi ta đột phá Thiên hà đệ tam trọng, tu luyện thần công thì sẽ cho ngươi biết thế nào là đau khổ, là khuất nhục".
"Hừ".
...
Lát sau.
Vị trí như cũ vẫn là bên trong động Bạch Nhật, có điều khung cảnh thì đã đổi khác.
Chỗ này tuy cũng là một gian thạch thất, tuy nhiên so với những gian thạch thất khác trong động thì lộng lẫy, xa hoa hơn hẳn. Minh châu, bảo thạch chẳng nói làm gì, chúng được đính đầy tường; bằng như bàn ghế, giường chiếu, chăn đệm thì lại càng không cần đề cập, có đủ cả, hơn nữa cái nào cũng đều là loại cao cấp được làm từ những nguyên vật liệu trân quý khó tìm. Tất cả mọi thứ ở đây, mỗi một món, mỗi một vật, bất kể to nhỏ, dài ngắn ra sao thì đều rất có giá trị, chí ít là đối với tu sĩ cấp bậc từ Thiên hà đệ nhất trọng trở xuống.
Gian thạch thất này, thoáng nhìn qua cũng biết chẳng phải nơi tầm thường, khẳng định là chỗ ở của đại nhân vật bên trong động Bạch Nhật.
Vấn đề là... đại nhân vật này là ai?
Nhị động chủ Thác Nhĩ Đồ? Hay là một người nào khác?
Câu trả lời thật ra đã sớm có. Vị đại nhân vật kia vốn dĩ đã ở sẵn trong thạch thất rồi.
Đó là một nữ nhân bề ngoài tuổi độ ba mươi, nhan sắc mặn mà. Hình dạng của nàng so với nhân loại cũng tương tự như nhau, duy nhất khác biệt chỉ có hai điểm: một là đôi sừng cong cong trên đầu và hai là chiếc đuôi mềm mại đầy lông màu trắng thả dài phía sau mông. Mị Ma, đấy là chủng tộc của nàng.
Ở nữ nhân Mị Ma tộc này đây, có một điểm rất dễ khiến người chú ý. Đấy là tình trạng hiện giờ của nàng: trần như nhộng. Từ trên xuống dưới, từ đầu tới chân, một mảnh vải cũng không có mà che thân; có, duy nhất chỉ một thứ: một chất dịch trăng trắng, nhầy nhụa. Nó dính khắp người nàng. Mặt, cổ, ngực, bụng, hoặc ít hoặc nhiều chỗ nào cũng có, nhưng nhiều nhất thì hẳn là hạ thân nàng.
Nhầy nhụa là thế, dính bẩn là vậy, tuy nhiên, nữ nhân Mị Ma tộc lại có vẻ chẳng hề bận tâm. Nàng vẫn nằm đấy, trên chiếc giường lớn phía trong thạch thất, hai mắt mơ màng nghĩ ngợi...
Không ai biết nàng đã và đang nghĩ gì, duy thấy được cũng chỉ có những cái nhếch môi, nghe được cũng chỉ có vài ba tiếng cười khe khẽ thỉnh thoảng cất lên từ chiếc miệng đỏ hồng ướt át của nàng mà thôi.
...
"Hửm?".
Sau một đỗi miên man nghĩ ngợi, ánh mắt nữ nhân Mị Ma tộc chợt lóe lên, chân mày cau lại.
"Kẻ nào?".
"Đại tẩu, linh giác ngày càng nhạy bén a".
Cùng với câu nói, từ phía ngoài, một thân ảnh chậm rãi tiến vào bên trong.
Hắn mặc một bộ đồ màu đen, dung mạo tuấn mỹ, rành rành là kẻ đã định cưỡng bức Tiểu Kiều trước đó: Thác Nhĩ Đồ.
"Nhị đệ?".
Nữ nhân Mị Ma tộc nhận ra thân phận người vừa đi vào thì nét mặt khẩn trương lên hẳn: "Đệ... Đệ sao lại vào đây? Đại ca của đệ...".
"Đại tẩu chớ lo".
Thác Nhĩ Đồ cắt lời, đoạn tiếp tục đưa chân tiến lại gần, vừa đi vừa lên tiếng trấn an:
"Đại ca hiện đã chẳng còn trong động Bạch Nhật nữa đâu".
"Hắn ra ngoài rồi?".
Vừa hỏi xong thì nữ nhân Mị Ma tộc đã liền lắc đầu: "Như vậy cũng không được. Nếu như lát nữa đại ca của đệ bất chợt quay về...".
"Đại tẩu".
Hạ mình ngồi xuống chiếc giường lớn, ngay sát bên nữ nhân Mị Ma tộc, Thác Nhĩ Đồ dùng tay che miệng nàng, dịu dàng bảo: "Đại tẩu an tâm, đại ca, hắn còn lâu mới quay về".
Nhẹ nhàng đem bàn tay đang che miệng mình gỡ xuống, nữ nhân Mị Ma tộc hỏi kỹ: "Nhị đệ, đệ biết hành tung của hắn?".
"Hì, đương nhiên là biết".
Trong khi nói, hai tay Thác Nhĩ Đồ đã chẳng hề an phận mà hướng đến hai bầu ngực đầy đặn của nữ nhân Mị Ma tộc bắt đầu xoa nắn.
"... Lúc nãy đại ca hắn có đề cập qua với ta. Hắn tính mang nữ nhân nhân loại đã bắt về kia dâng lên cho Diệp Lang thiếu chủ".
"Diệp Lang thiếu chủ?".
Nữ nhân Mị Ma thoáng hồi tưởng rồi nói: "Nhị đệ, Diệp Lang thiếu chủ kia, theo tin tức ta nhận được thì hình như hắn đang ở Tuyền Minh Động của Trần Đức... Ưm...!".
Đang nói, nữ nhân Mị Ma tộc bất chợt kêu lên một tiếng. Một trong hai nhũ hoa của nàng vừa mới bị người ngậm chặt, hoặc nên gọi là cắn.
"Ưm... Nhị đệ, chậm đã...".
"Tin tức của đại tẩu không sai". - Thác Nhĩ Đồ tạm nhả thứ đang ngậm trong miệng ra, hồi đáp - "Diệp Lang thiếu chủ kia, hắn đích thực là đang ở Tuyền Minh Động của Trần Đức. Ta nghe đâu hắn đang chuẩn bị làm ra đại sự gì đó".
"Đại sự... Ưm... Nhị đệ, nhẹ nhàng một chút...".
Để nguyên cho Thác Nhĩ Đồ xoa nắn, cắn mút hai ngọn núi đôi của mình, nữ nhân Mị Ma tộc đưa tay đặt lên đầu hắn, vừa giữ vừa nói trong hơi thở khác lạ:
"Ưm... Nhị đệ, vị Diệp Lang thiếu chủ kia... ưm... hắn là đang chuẩn bị đại sự gì vậy?".
"Chụt... Cái này... Chụt ưm... Thật ra ta cũng không biết".
"Đệ... thật sự không biết?". - Nét mặt hơi đổi, nữ nhân Mị Ma tộc tỏ vẻ ngờ vực.
Như cũng cảm nhận được sự nghi ngờ của nàng, Thác Nhĩ Đồ tạm đình chỉ "công việc" đang làm, ngước lên, giọng chân thành:
"Đại tẩu, lời ta nói là thật, ta quả thực không biết".
Đưa tay đặt lên gương mặt đỏ hồng của nữ nhân Mị Ma tộc, hắn vừa vuốt ve vừa nói tiếp: "Đại tẩu, tẩu cũng thừa biết trước nay đại ca đối với ta là dạng gì mà. Đại ca, hắn căn bản là chưa từng coi trọng ta. Đại tẩu ngẫm mà xem, xưa giờ mỗi lần có chuyện gì quan trọng, đại ca hắn đã bao giờ hỏi qua ý kiến của ta sao?".
Nói tới đây, Thác Nhĩ Đồ thu tay lại, đầu cũng hạ thấp:
"Không có. Không một lần. Đại ca hắn chỉ luôn tự mình quyết định, ý kiến của nhị đệ ta đây... khì... nó có là gì chứ. E rằng trong mắt hắn, đứa nhị đệ này đây còn chẳng bằng Kha Nha - một tên thuộc hạ thân tín của hắn...".
Ngó thấy Thác Nhĩ Đồ cúi đầu, giọng chua chát thế kia thì trong lòng nữ nhân Mị Ma tộc liền mềm đi. Cử chỉ dịu dàng, nàng dùng cả hai tay đem đầu hắn nâng lên, cất lời ôn nhu:
"Nhị đệ, ta biết trước giờ đệ đã luôn phải gánh chịu thiệt thòi. Nhưng... đệ vẫn còn có ta mà".
Nữ nhân Mị Ma chưa nói còn đỡ, vừa nói ra mấy lời kia thì Thác Nhĩ Đồ lại càng thêm chua xót: "Đại tẩu, không... Trinh Nhi, nhớ năm đó nàng mới tới đây, ngay khi vừa nhìn thấy nàng thì ta biết là trái tim mình đã bị nàng lấy đi rồi...".
Một lần nữa đưa tay vuốt ve gương mặt nữ nhân Mị Ma tộc, Thác Nhĩ Đồ tiếp tục: "Cặp mắt này, đôi má hồng này, bờ môi này, và cả mái tóc dài đen nhánh này nữa, tất thảy đều như có một ma lực nào đó, chúng cuốn hút đến độ khiến ta không đành ngoảnh mặt quay đi... Chúng choáng ngợp tâm trí ta, làm ta gần như chẳng thể nghĩ gì được nữa...".
"Trinh Nhi, kể từ khoảnh khắc lần đầu tiên ấy thì ta đã yêu nàng, đã say mê nàng. Ta rất rất muốn cùng nàng kết nghĩa phu thê. Ta thậm chí đã đến nhờ đại ca để mong được tác hợp... Nhưng...".
Nở nụ cười cay đắng, Thác Nhĩ Đồ lắc đầu: "Lúc đó, ta vừa nói xong thì đã bị hắn thẳng tay tát vào mặt. Hắn bảo ta dẹp đi ý nghĩ mà hắn cho là ngu ngốc, là hỗn xược ấy. Hắn anwWGE7 bảo Trinh Nhi là của hắn, sẽ trở thành người đàn bà của hắn...".
Tới đây thì hai mắt Thác Nhĩ Đồ đã đỏ lên, thật không rõ là vì đau xót hay bởi do oán hận.
"Trinh Nhi". - Thác Nhĩ Đồ lại tiếp tục nói - "Ta thật sự là không cam tâm, rất không cam tâm. Ta thậm chí đã nảy sinh ý định đem nàng cướp đi... Nhưng rồi ta đã chẳng làm được. Thác Ban, đại ca của ta, hắn mạnh hơn ta nhiều lắm. Lúc đó ta chỉ vừa mới bước chân vào hàng ngũ cường giả trong khi Thác Ban hắn thì đã sớm đột phá Thiên hà đệ tam trọng. Ta... làm sao đấu lại được với hắn. Chính vì vậy, chính vì ta yếu nhược nên đành đứng nhìn nàng bị bắt ép gả cho hắn...".
...
Truyện khác cùng thể loại
63 chương