Phù Thiên Ký
Chương 504 : Công tử cứu ta!
Cuộc nói chuyện giữa đám người Thiên Nguyên cứ thế diễn ra thêm một lúc nữa thì kết thúc. Sau cùng, khi tất cả đã được bàn bạc xong xuôi đâu đấy, tên cường giả thứ nhất, cũng tức Khang Hải chợt hướng Thiên Nguyên, nói:
“Lão đại, chính sự đã bàn xong, vậy bây giờ...”.
Tới đó, Khang Hải ngưng lại, chuyển mắt nhìn qua cô gái đang bị trói đặt nằm trên đất, cười ẩn ý tiếp lời: “Cô gái này, lão đại muốn xử trí ra sao?”.
“Khang Hải!”.
Khang Dã cau mày, nghiêm giọng bảo: “Nữ nhân là do lão đại bắt về, xử trí thế nào là chuyện riêng của lão đại”.
Quay sang Thiên Nguyên, Khang Dã dịu giọng lại: “Lão đại, đệ đệ thiếu phép tắc, mong đừng chấp nê”.
“Khang Dã, coi ngươi kìa”.
Thiên Nguyên cười xòa, bảo: “Cái gì mà chuyện riêng, chúng ta là huynh đệ, bất quá chỉ là một nữ nhân...”.
Thoáng liếc qua cô gái dưới đất, Thiên Nguyên lại đưa tay vuốt chòm râu bạc, nói tiếp: “Nữ nhân này tư sắc không tệ, tu vi cũng đã là Linh châu đệ tam trọng, hơn nữa lại còn là xử nữ...”.
“Chậc chậc... Bấy lâu nay vì nhiệm vụ cấp trên giao phó, thường xuyên bận rộn nên loại hình khả ái thanh thuần này thật sự là hiếm khi được thưởng thức”.
Tiếu ý nồng đậm, Thiên Nguyên hơi híp mắt, lần lượt ngó qua ba người Khang Hải, Khang Dã cùng Ban Đạt, sau cùng thì hỏi:
“Thế nào? Các ngươi muốn thưởng thức chứ?”.
“Chuyện này...”.
Khang Dã chần chừ, đáp: “Lão đại, nữ nhân là do lão đại bắt về, chúng ta sao có thể...”.
“Khang Dã”. - Chẳng đợi cho Khang Dã nói hết thì Thiên Nguyên đã cắt ngang - “Ta nói rồi, chúng ta là huynh đệ, bất quá chỉ là một nữ nhân, có gì mà không thể chia sẻ. Tuy một tu sĩ Linh châu cảnh thanh thuần khả ái hiếm khi gặp được nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một nữ nhân. Mà trên đời nữ nhân đâu thiếu...”.
Mắt thấy Khang Dã còn định nói gì đó, Thiên Nguyên dứt khoát định đoạt:
“Cứ thế đi, nữ nhân này từ hôm nay sẽ dùng làm công cụ cho mấy huynh đệ chúng ta giải tỏa”.
Nói đoạn, Thiên Nguyên nhanh chân bước tới chỗ cô gái, đem nàng dựng dậy, cởi trói xong thì quay lại nói với ba người Khang Hải, Khang Dã, Ban Đạt:
“Món ngon nên ăn khi còn nóng, nữ nhân này, hôm nay chúng ta hãy cùng chơi cho thỏa thích. Ta chơi xong sẽ đến lượt các ngươi”.
“Khà khà...”. - Khang Hải nghe Thiên Nguyên nói vậy thì vui mừng ra mặt - “Lão đại, lão đại thật sảng khoái! Khang Hải ta đi theo ngươi thật là không sai... Khà khà...”.
“Khà khà...”.
...
“Lão đại”.
Trong lúc Thiên Nguyên đang định đưa tay cởi y phục trên người cô gái nọ xuống thì từ đằng sau, Ban Đạt chợt tiến lại.
Kèm với nụ cười ẩn ý, hắn đề xuất: “Lão đại, nữ nhân này tu vi bất quá chỉ mới là Linh châu đệ tam trọng, linh lực lại còn bị phong bế, huyệt đạo ta thấy hay là cứ giải khai cho nàng ta đi”.
Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Để nàng ta tự do, như vậy khi chúng ta hành sự thì lại càng có cảm giác a”.
“Ha ha ha...”.
Thiên Nguyên nghe xong liền cười lớn, tay chỉ Ban Đạt, khen: “Ban Đạt à Ban Đạt, ngươi thật là có ý tứ! Thật là có ý tứ!”.
...
Cười xong, khen xong, Thiên Nguyên lúc này mới quay lại nhìn cô gái đang đứng bất động bên cạnh, tặc lưỡi mà rằng:
“Chậc chậc... Tiểu mỹ nhân, mấy huynh đệ của lão phu đây không thích thấy ngươi đơ như khúc gỗ. Thôi thì để lão phu trả tự do cho tiểu mỹ nhân ngươi vậy”.
Lời vừa dứt, Thiên Nguyên liền đưa tay điểm liên tiếp lên người cô gái mấy cái.
“Phốc! Phốc! Phốc”.
“Soạt!”.
Vừa lấy lại năng lực hành động, cô gái lập tức tránh xa khỏi Thiên Nguyên, vội vã chạy đi.
Nhưng là... Nàng chạy được đi đâu đây?
...
“Khà khà...”.
Hiện ra chắn đường, Khang Hải nhìn cô gái, liếm môi: “Tiểu mỹ nhân, nàng muốn đi đâu vậy?”.
Thần tình kinh hoảng, cô gái tức thì đổi hướng.
“Soạt!”.
Và lại một lần nữa, đường đi của nàng bị chặn. Lần này đứng chắn là Ban Đạt.
“Tiểu mỹ nhân, ngoan ngoãn cùng chúng ta vui vẻ đi”.
“Không... Ta không muốn!”.
“Soạt!”.
“Á!”.
“Không muốn?”. - Thiên Nguyên giữ chặt lấy tay cô gái, cười lạnh - “Ngươi không muốn cũng phải muốn!”.
“Không! Ta không muốn! Ta không... Ưm... Ưm...”.
Tới đấy thì cô gái đã chẳng thể thốt ra thêm được một từ nào rõ nghĩa nữa. Miệng nàng đã vừa bị một bàn tay to lớn sần sùi bóp chặt.
Đưa cái mặt già nua đến sát mặt cô gái, Thiên Nguyên nói: “Tiểu mỹ nhân, giọng cũng lớn lắm. Bất quá...”.
“... Bất quá lão phu ta thích. Giọng ngươi càng to thì khi chơi lão phu sẽ càng có cảm giác... Ha ha ha...”.
Trong tiếng cười khoái trá, Thiên Nguyên kéo mạnh cô gái, một đường lôi thẳng vào phía trong, đến chỗ chiếc bàn.
“Xoảng xoảng... Xoảng...”.
Sau khi đem đám ly tách, bình lọ trên bàn lùa xuống hết, hắn đẩy cô gái nằm lên, kế đó thì thô bạo dùng tay đem y phục trên người nàng xé rách.
“Roẹt...”.
“Đừng! Xin hãy tha cho ta! Xin hãy tha cho ta!...”.
“Roẹt...”.
“Dừng lại đi... Dừng lại đi! Công tử cứu ta! Công tử cứu ta...”.
“Roẹt...”.
Lại thêm một mảnh y phục nữa vừa bị Thiên Nguyên xé toạc.
Và... Cô gái lại nức nở van cầu.
“Tiền bối van xin ngươi! Hãy tha cho ta! Làm ơn hãy tha cho ta...”.
“Tha cho ngươi? Ha ha ha! Lão phu ta thích nhất là cường bạo nữ nhân! Càng thanh thuần, càng khả ái thì lão phu lại càng thích! Ha ha ha! Ha ha ha...”.
“Roẹt... Roẹt...”.
Lại vừa có hai mảnh vải nữa bị xé xuống.
“Không! Công tử cứu ta! Công tử mau tới cứu ta!...”.
...
Cứ thế, theo từng mảnh y phục bị xé rách rồi ném đi thì cô gái lại càng la hét lớn hơn, vùng vẫy cũng càng dữ dội hơn. Chỉ là... Ích gì chứ?
Nàng bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ Linh châu đệ tam trọng nhỏ nhoi trong khi kẻ đang “xâu xé” nàng lại là một cường giả Thiên hà cảnh đệ nhị trọng pháp lực cao cường, khoảng cách tầm đó là cỡ nào xa, cỡ nào rộng? Nàng lấy cái gì để chống lại? Lấy cái gì để phản kháng đây? Đấy là còn chưa nói tới bên trong động phủ này, ngoài Thiên Nguyên thì vẫn còn ba tên cường giả Thiên hà đệ nhất trọng nữa.
Cô gái, nàng hiện đã là ba ba trong rọ, cá nằm trên thớt. Và bây giờ, ngay lúc này, nàng đang bị người đem ra làm thịt.
Đáng thương? Phải, tình cảnh của nàng đúng là rất đáng thương. Một cô gái thanh thuần khả ái lại sắp bị người đem ra chà đạp, sao lại chẳng đáng thương cho được?
Thế nhưng, ai sẽ thương nàng? Ai sẽ cứu nàng?
“Công tử” của nàng ư? Hiện giờ hắn đang ở đâu?
Người mà nàng đang nghĩ đến, người mà nàng đang bám víu, một tia hy vọng của nàng, hắn... Đang ở đâu?
Chí ít, lúc này hắn đã không có ở đây.
Vì lẽ đó, cô gái, nàng lại tiếp tục bị người chà đạp.
...
“Roẹt...”.
Trên thân thể cô gái, những mảnh y phục cuối cùng hiện đã vừa bị Thiên Nguyên xé xuống. Thậm chí, ngay cả áo lót lẫn quần nhỏ bên dưới cũng đều là như vậy, bị xé làm hai mảnh...
Chứng kiến thân thể trần trụi trước mặt, dục hỏa trong người Thiên Nguyên càng thêm dâng cao. Trong tiếng cười dâm đãng, tựa như hổ đói, hắn vươn ma trảo chụp về phía ngực cô gái.
“Không!”.
Hét lên một tiếng thất thanh, theo lý trí lẫn bản năng, cô gái cong người lại, đồng thời dùng cả hai tay lẫn hai chân để che chắn những nơi nhạy cảm nhất.
Mắt thấy sắp chụp được hai núi đồi trắng muốt căng tròn kia thì lại bị người đem che đi, Thiên Nguyên không khỏi tức giận.
“Hừ” lạnh một tiếng, hắn nắm lấy tay cô gái, dùng sức kéo mạnh rồi hướng mặt nàng tát xuống một cái như trời giáng.
“Bốp!”.
“Không biết tốt xấu!”.
Lời vừa dứt, cánh tay Thiên Nguyên lại lần nữa đưa lên cao.
Và...
“Bốp!”.
... Lại thêm một cái tát giáng thẳng vào mặt cô gái.
Khỏi phải nghĩ, với hai cái tát mạnh như thế kia, cô gái hiển nhiên là chẳng thể nào còn lành lặn được rồi. Má nàng đã sưng và miệng nàng thì... Máu đã nhuộm đỏ.
Dẫu vậy, nàng vẫn chưa chịu từ bỏ, chưa chịu buông xuôi. Ngoại trừ cánh tay trái đã bị Thiên Nguyên kéo lên kia thì cánh tay phải nàng, nó như cũ vẫn còn đang khư khư giữ lấy ngực, không để ai xâm phạm.
Thấy nàng cứng đầu như vậy thì hàn quang trong mắt Thiên Nguyên lại càng thêm nồng đậm. Có điều lần này hắn chẳng đánh cũng chẳng mắng nữa. Thay vì đánh mắng, hắn đem thân thể nàng lật ngược, một tay kiềm giữ trong khi tay còn lại thì đem quần mình kéo xuống.
Như cũng biết rõ chuyện gì sắp xảy đến với mình, cô gái mở to hai mắt hết cỡ, tuyệt vọng kêu lên:
“Công tử cứu ta! Công tử cứu ta! Công tử cứu... A a a...!!”.
...
“... Cứu ta...”.
“Ha ha ha! Sảng khoái! Thật là sảng khoái! Ha ha ha...”.
“Ha ha ha! Ha ha ha...”.
Truyện khác cùng thể loại
63 chương