Phù Thiên Ký

Chương 445 : Ngươi hãy đợi đấy

Đứng nhìn Nghinh Tử đã vừa tiến lại trước mặt, Thi Quỷ cười nhẹ, nói: “Phải, ta thật ngu ngốc. Xin lỗi ngươi, Nghinh Tử”. Chẳng biết có phải hoa mắt hay không nhưng dường như sau câu nói vừa rồi của mình, từ trên gương mặt cứng đơ của Nghinh Tử, Thi Quỷ đã thấy một sự thay đổi, dù rất nhỏ. “Nghinh Tử...”. “Ngươi tại sao phải xin lỗi ta?”. - Một dòng chữ khác đã vừa hiện lên. Thi Quỷ đọc qua, không cần nghĩ lập tức đáp ngay: “Bởi vì ngươi giận ta”. “Ta không giận”. “Ngươi có”. “Không có”. “Có”. “Ngươi muốn im lặng hay lại muốn bị đánh?”. Và như thế... Thi Quỷ triệt để tắt tiếng. ... Mắt liếc qua Nghinh Tử hiện đã quay lại chiếc ghế của mình, Thi Quỷ đưa tay che miệng, hắng nhẹ một cái rồi cũng bắt đầu di chuyển. Hướng cửa chính bước tới, hắn vừa đi vừa nói: “Ta ra ngoài nhìn một chút”. ... Mặc dù còn chưa bình phục nhưng nhờ có sự chăm sóc tận tình của Nghinh Tử nên thương tích trên người Thi Quỷ cũng đã thuyên giảm đi rất nhiều, tuy chưa thể cùng người đánh đông đánh tây nhưng dùng để di chuyển thì hoàn toàn dư sức. Từ vị trí giữa nhà, thoáng chốc hắn đã đi ra tới cửa. Hiện lên trong tầm mắt hắn vẫn là cảnh vật quen thuộc của những ngày qua. Một hồ nước trong, một hàng liễu xanh nối liền san sát, tất cả vẫn thanh bình như lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Chỉ là... Bên trong khung cảnh quen thuộc này, hôm nay, một thứ vốn dĩ trước đây không có thì nay lại bỗng nhiên xuất hiện. Đằng kia, trên hồ, một con thuyền đang lững lờ trôi theo dòng nước. Trên hồ này, từ bao giờ lại có một con thuyền? Là của Nghinh Tử sao? Có vẻ như chẳng giống lắm. Bởi lẽ hiện tại, đang ngồi trên thuyền là người khác. Là hai cô nương, một lớn một nhỏ. Tiểu cô nương thì tuổi tầm mười hai mười ba, tóc hồng để xõa ngang vai, gương mặt có phần hốc hác. Còn đại cô nương... So với tiểu cô nương kia thì nàng nổi bật hơn hẳn. Từ mái tóc dài lục sắc suông mượt cho đến làn da trắng sáng như ngọc hay khuôn mặt diễm lệ mê người, tất cả đều rất thu hút ánh nhìn người khác. Nhất là nam nhân. “Nàng ta sao lại ở đây?”. Nhìn đại cô nương đang ngồi thong thả lấy tay chèo thuyền nọ, Thi Quỷ nhất thời không khỏi nghi hoặc. Ngó sang bên phải, hướng Nghinh Tử, hắn dò hỏi: “Nghinh Tử, chiếc thuyền ngoài kia...?”. Tuy Thi Quỷ không nói hết ý nhưng Nghinh Tử vẫn dễ dàng hiểu được. Tay khẽ động, nàng viết: “Nàng ấy vì ngươi mà đến. Là để báo thù”. Báo thù? Tâm tư xoay chuyển, Thi Quỷ nghĩ ngợi hồi lâu thì liền hiểu được. Thần sắc thả lỏng, hắn cười nhạt: “Ra là vậy”. “Ngẫm lại thì giữa ta và nàng ấy cũng có nhiều duyên nợ”. Thu lại một chút tiếu ý, Thi Quỷ thoáng điều chỉnh tâm tình rồi tiếp tục đi ra bên ngoài. ... Cùng lúc, trên con thuyền nhỏ trôi lênh đênh giữa hồ, vốn đang lơ đễnh ngâm cánh tay trong nước, Lạc Lâm vừa nhìn thấy Thi Quỷ đi ra thì nét mặt liền biến đổi hẳn. Với bộ dáng hầm hầm lửa giận, nàng đứng thẳng người dậy, xuất sử linh lực khống chế cho thuyền tiến về phía hắn. Tốc độ thuyền đi khá nhanh nên chẳng mấy chốc thì Lạc Lâm đã tiếp cận mục tiêu. Phóng người bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống thềm, nàng ném cho Thi Quỷ một cái nhìn cừu hận, giọng dầy bất thiện: “Biết ta chứ?”. “Không biết”. - Tỏ vẻ “thành thật”, Thi Quỷ đáp gọn. Khỏi phải nghĩ, sự “thành thật” của hắn đã lập tức làm gia tăng lửa giận trong lòng Lạc Lâm. “Không biết?”. - Nàng cười lạnh - “Tiểu Quỷ ngươi ngon thật, cắn ta một nhát rồi bây giờ lại nói không biết...”. “À...”. - Làm như mình vừa nhớ ra, Thi Quỷ vỗ trán - “Thì ra là ngươi”. Hạ cánh tay xuống, hắn cố tình nhìn chằm vào cổ Lạc Lâm, hỏi: “Vết thương hình như cũng không để lại sẹo nhỉ?”. Nghe câu hỏi, xem vẻ mặt của hắn, Lạc Lâm há lại chẳng nhận ra đây là hắn đang cố ý châm chọc mình. Tức càng thêm tức, giận càng thêm giận, nàng mím môi trợn mắt, tay tìm đến chiếc túi nhỏ màu nâu đất vắt ở bên hông đồng thời cấp tốc điều động linh lực. “Lạc Lâm”. - Đứng phía sau, Thác Đán như đoán được chuyện gì sắp xảy ra, vội nắm lấy tay người bằng hữu của mình đồng thời nhắc nhở: “Nghinh Tử tỷ đang ở bên trong”. Nghinh Tử? Theo phản xạ tự nhiên, Lạc Lâm thoáng ngó qua cánh cửa ở phía đối diện, sau lưng Thi Quỷ. Nơi đó, một đôi mắt đờ đẫn đang nhìn ra. “Tức thật!”. Thầm hô lên như vậy, Lạc Lâm tận lực đem lửa giận trong lòng áp chế xuống. Theo đó, tay đang đặt trên chiếc túi nhỏ cũng âm thầm hạ xuống. Vừa rồi, nàng đã định đem bảo bối, cũng chính là Thực Thi Nghĩ ra dùng. Bàn về tu vi bản thân, Lạc Lâm nàng dĩ nhiên là không thể nào bì được với tên Tiểu Quỷ kia. Dẫu sao thì hắn đã là Linh châu đệ thất trọng còn nàng đây lại chỉ vừa mới đột phá, cảnh giới chênh lệch rất nhiều. Tuy nhiên, nếu như nàng dùng tới Thực Thi Nghĩ mà nói, vậy thì tên Tiểu Quỷ kia khẳng định là phải ăn đau khổ. Đáng tiếc... Lý thuyết cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở lý thuyết, còn thực tế, căn bản là nó sẽ chẳng thể thành sự thật được. Nghinh Tử sẽ không để nó xảy ra. Lạc Lâm nàng biết là như vậy. Mấy ngày nay Nghinh Tử vẫn luôn một mực bảo vệ cho tên Tiểu Quỷ kia a. “Hừ!”. Tay siết chặt, Lạc Lâm nghiến răng buông một câu: “Nấp sau lưng nữ nhân, Tiểu Quỷ ngươi là thứ không biết xấu hổ!”. Như thấy vẫn chưa đủ, nàng nói thêm: “Tiểu Quỷ, ngươi chờ đó đi! Tỷ tỷ ta đã nói rồi, một khi thương tích của ngươi ổn định thì tỷ tỷ sẽ bắt ngươi cho ta trút giận. Ngươi không thoát khỏi tay Tiểu Ma Vương ta đâu!”. Nói xong, nàng dứt khoát chẳng thèm nhìn bộ mặt khó ưa của Thi Quỷ thêm một giây nào nữa, lập tức kéo Thác Đán nhảy xuống thuyền. Vài giây sau... Khi đã chạy đi được một đoạn, chiếc thuyền đột nhiên dừng lại. Đứng bên trên, Lạc Lâm bất ngờ dậm chân, bực tức: “Ta đi về thì còn cưỡi cái thuyền này làm khỉ gì nữa chứ!”. Tâm niệm khẽ động, nàng cùng Thác Đán rời khỏi thuyền, kế đó thì đem nó thu nhỏ lại rồi nhét vào không gian giới chỉ đang đeo trên tay, điệu bộ rành rành là trẻ con hờn dỗi, chẳng sai đi đâu cả. “Tiểu Quỷ! Thứ không biết xấu hổ, đồ nam nhân hạ đẳng, Dị Chủng ti tiện ngươi hãy đợi đấy!”. ... Còn lại một mình trên thềm, Thi Quỷ trông theo hướng Lạc Lâm vừa khuất dạng, gương mặt loáng cái đã trầm đi hẳn. Giọng buồn vui vô định, hắn thều thào: “Ta sẽ đợi ngươi, kẻ đầy duyên nợ”. ... ... Kể từ lúc Lạc Lâm và Thác Đán rời đi thì Nghinh Tiên Hồ đã được trả về với cái vẻ tĩnh lặng, yên bình vốn có. Cảnh trầm lặng, người cũng trầm lặng. Nghinh Tử cũng được mà Thi Quỷ cũng tốt, ai nấy đều thả hồn vào thế giới riêng của mình. Nghinh Tử vẫn như cũ, cả ngày cũng chỉ ngồi trên chiếc ghế bên cạnh của sổ, lúc mở mắt, khi nhắm nghiền, hiếm hoi lắm mới nhấc chân đi ra được vài bước. Về phần Thi Quỷ, so với Nghinh Tử thì hắn di chuyển nhiều hơn. Chắc rồi. Nhưng dù là vậy thì phạm vi cũng không cao xa hay là rộng lớn gì lắm. Chỉ quanh quẩn ở hồ Nghinh Tiên này thôi. Hiện hắn vẫn đang là tù nhân, có thể đi đâu được. Tuy rằng quan hệ giữa hắn và Nghinh Tử đã tốt lên rất nhiều, thế nhưng chuyện cá nhân và chuyện công việc, chúng vẫn phải rõ ràng. Nói thế nào thì Nghinh Tử rốt cuộc vẫn cứ là thuộc cấp của Lạc Mai Tiên. Nàng có thể đối xử tốt với hắn nhưng chắc chắn sẽ không thả hắn. Thi Quỷ, hắn hiểu và cũng tin là như vậy... ... Giờ phút này, căn nhà nhỏ hiện đã lên đèn. Dưới những tia sáng hắt ra từ bên trong hòa cùng ánh trăng dịu nhẹ, ngoài hành lang, cạnh chiếc bàn đá, Thi Quỷ hiện đang ngồi ở đấy. Giống như cái đêm mà thời gian đã như ngưng đọng kia, trước mặt Thi Quỷ, cây thất huyền cầm quen thuộc lại đang hiển hiện. Còn Nghinh Tử, nàng lại tựa vào chiếc cột lớn gần đó, hướng mắt nhìn qua.