Phù Thiên Ký
Chương 436 : Nằm rạp xuống đất
Trong ba loại khế ước trên, xét về tính bền vững, phạm vi tác động thì Huyết khế là thấp nhất. Nó chịu giới hạn về khoảng cách. Đối với hai người ký kết khế ước này, một khi khoảng cách của họ vượt ra ngoài đại lục thì mối liên hệ sẽ bị tạm thời cắt đứt. Và điều đó cũng có nghĩa rằng, ở tại khoảng cách vượt tầm đại lục, chủ sẽ không thể phát động lực lượng khế ước để giết bộc của mình được. Thậm chí, kể cả khi chủ chết thì bộc vẫn sẽ tiếp tục sống chứ không bị cưỡng chế chết theo như bình thường.
Huyết khế là vậy, tính bền vững và phạm vi tác động khá thấp. Nó căn bản là chẳng bì được với loại thứ hai là Huyết linh khế ước. Bất kể phạm vi hay độ bền vững thì Huyết linh khế ước đều bỏ xa Huyết khế. Khoảng cách giới hạn của nó không phải dừng ở một đại lục mà là một giới. Chỉ cần hai người ký kết khế ước vẫn còn thuộc về một giới diện thì bất cứ lúc nào chủ đều có thể thông qua việc kích phát lực lượng khế ước để giết chết bộc của mình.
Tóm lại thì Huyết linh khế ước lợi hại hơn Huyết khế nhiều, không chỉ ở một hai lần. Nếu bị ràng buộc trong khế ước này, bộc muốn thoát thì thật chẳng dễ gì. Rất khó.
Bằng như trường hợp của Thi Quỷ hiện tại, khi mà thứ hắn được yêu cầu buộc phải ký kết là Linh hồn khế ước thì... Nó càng khó khăn hơn nữa. Linh hồn khế ước, nó đã không phải lợi hại mà là đáng sợ.
Khác với Huyết khế và Huyết linh khế ước, Linh hồn khế ước không chịu giới hạn khoảng cách. Và như vậy, vào bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, bộc đều có thể bị giết bởi chủ của mình thông qua kích phát lực lượng huyết khế. Tương tự, một khi chủ chết thì bộc cũng sẽ tự khắc bồi táng theo.
Linh hồn khế ước, nó là vô cùng bền chặt.
Thi Quỷ, hắn đương nhiên có cách tự mình giải trừ loại trói buộc sinh tử đáng sợ này. Nhưng chỉ khi hắn đã đột phá Đại hải cảnh kia. Còn bây giờ... Thú thực là hắn cũng vô pháp xoay chuyển.
Trước mắt, hắn không thể ký kết Linh hồn khế ước này. Cho dù có khiến Lạc Mai Tiên sinh thêm ngờ vực đi nữa thì hắn cũng nhất định phải từ chối...
Tâm ý đã hạ, Thi Quỷ nhìn Lạc Mai Tiên đứng kế bên, kiên quyết lắc đầu:
“Ta từ chối”.
“Từ chối?”. - Lạc Mai Tiên hỏi lại, giọng điệu khác đi thấy rõ.
Nàng chắc chắn là đang rất không vừa ý, Thi Quỷ biết là như thế. Dẫu vậy, hắn vẫn giữ nguyên ý định:
“Lạc Mai Tiên, ta không phải nô bộc của ngươi và cũng tuyệt đối sẽ không làm bô bộc cho ngươi”.
“Dù mạng sống của ngươi vẫn đang nằm trong tay ta sao?”.
“Phải, ngươi nói không sai, mạng sống của ta đích thị là vẫn đang nằm trong tay ngươi. Nhưng mà...”.
Cố ý ngắt quãng, Thi Quỷ nhấn mạnh: “Lạc Mai Tiên ngươi lẽ nào quên ta vẫn còn giá trị?... Nếu không có ta, ngươi nghĩ muội muội ngươi sẽ sống tiếp được sao?”.
Tới nước này rồi Thi Quỷ cũng chẳng muốn vòng vo, úp mở thêm nữa. Nếu là vấn đề khác hắn có thể miễn cưỡng cho qua, nhưng ký kết Linh hồn khế ước mà nói...
Hắn tuyệt đối sẽ không để tự do của mình bị người khác hoàn toàn nắm giữ như thế!
Khỏi phải nghĩ, tâm tư ấy của hắn, nó dĩ nhiên đã đối nghịch với ý muốn của Lạc Mai Tiên. Còn là triệt để đối nghịch.
Mặc dù từ nãy giờ đã nghe Thi Quỷ giải bày trước sau nhưng thú thật, trong lòng nàng vẫn chưa thể yên tâm được. Đúng là hiện tại sinh tử của Thi Quỷ đang nằm trong tay nàng, thế nhưng cũng chỉ là trước mắt. Còn sau này, ai biết thế cục sẽ xoay chuyển ra sao?
Tương lai không phải thứ mà Lạc Mai Tiên nàng có thể đo lường được.
Vì vậy, nàng cần phải nắm thật chặt Thi Quỷ trong tay. Không hiểu hết thì cũng phải kiểm soát một cách triệt để. Linh hồn khế ước, nó sẽ giúp nàng giải quyết điều đó.
Thi Quỷ, có muốn hay không thì hắn cũng buộc phải ký!
Uy áp đã thu lại lần nữa hiển lộ, Lạc Mai Tiên bất ngờ đem nó giáng xuống đầu Thi Quỷ.
“Ong!”.
“Ong!”.
...
Dưới những đợt trùng kích mạnh mẽ và cố tâm của một chân nhân Linh anh đệ tứ trọng, Thi Quỷ há có khả năng kháng cự?
Rất nhanh, rất mau chóng, từ đứng hắn đã phải chuyển sang tư thế quỳ. Một cách bắt buộc.
Và Lạc Mai Tiên - người đã cưỡng ép hắn, nàng cất tiếng hỏi trong khi vẫn tiếp tục duy trì áp lực:
“Thi Quỷ, đừng tưởng ta không biết trong đầu ngươi nghĩ gì! Hừ! Dựa vào thái độ kiên quyết vừa rồi của ngươi, những lời trước đó... E cũng chỉ là dối trá mà thôi!”.
“Dối trá...”.
Thi Quỷ cắn răng, khó khăn mở miệng: “Lạc Mai Tiên... Nếu như ngươi thật cho là như vậy... Thì cần gì phải tốn thời gian lắng nghe...”.
“Sao? Vậy ý ngươi chúng đều là thật?”.
Lạc Mai Tiên cười lạnh: “Thi Quỷ, ta không phải đứa trẻ lên ba!”.
Lời vừa dứt cũng là lúc khí tức trên người Lạc Mai Tiên phát ra mạnh mẽ hơn. Tới mức khiến Thi Quỷ phải nằm rạp hẳn xuống.
“Thi Quỷ, lời của ngươi, mấy phần là thật? Giả tạo lại có mấy phần?”.
“Thật? Ngươi bảo ta phải tin ư? Ngươi lấy cái gì để đảm bảo? Mạng ngươi?... Thi Quỷ, mạng hiện không ở trong tay ngươi mà là nằm trong tay ta! Sinh tử của ngươi là do ta không phải do ngươi!”.
“Khục...”.
Áp chế khí huyết nhộn nhạo trong người, nằm sấp bên dưới, bằng tất cả linh lực có thể điều động, Thi Quỷ gắng gượng đứng lên.
Hắn thấy rất không cam. Cái cảm giác bất lực này, cái cảm giác sinh tử bị người nắm giữ này, cái cảm giác con sâu cái kiến bị giẫm đạp này, Thi Quỷ hắn... Thật sự là không cam tâm.
Hắn... Rất rất chán ghét nó!!
Trong lòng âm thầm gào thét, mắt long sòng sọc, thân thể run run, bờ môi rướm máu, Thi Quỷ từng chút... Từng chút nâng người dậy.
Rất chậm. Thật sự là rất chậm. Tuy nhiên, nó cũng vô cùng kiên định. Thậm chí kể cả khi Lạc Mai Tiên đã tăng thêm uy áp đi nữa thì Thi Quỷ vẫn không để mình bị đè xuống lại. Sau một lúc khựng người thì hắn đã lại tiếp tục nâng mình lên...
Chứng kiến sự bất khuất kiên cường ấy, phía đối diện, nếu nói Lạc Mai Tiên không bị tác động thì quả thực là nói dối. Nàng đã bị Thi Quỷ làm cho rung động.
Uy áp mà nàng đang phát ra và duy trì dù chưa phải toàn bộ khả năng của mình nhưng cũng đã đủ để gọi là nhiều rồi. Đừng nói Linh châu đệ thất trọng mà dẫu có là Thiên hà đệ nhị, đệ tam trọng, đứng trước uy áp này, mười người thì đến chín người sẽ phải nằm rạp rồi.
Vậy mà Thi Quỷ...
Hắn có nằm, nhưng bây giờ thì hắn đã đứng. Thật sự là đã đứng!
Cái này có nghĩa gì chứ? Thực lực của hắn còn mạnh hơn cả cường giả Thiên hà đệ nhị, thậm chí là đệ tam trọng sao?
Mặc dù hôm đó, sau khi thấy được những gì Thi Quỷ đã làm trong quá trình cứu chữa cho muội muội mình, Lạc Mai Tiên nàng đã biết đối phương rất khác biệt, căn bản không phải đám tu sĩ Linh châu cảnh khác có thể đánh đồng. Nhưng mạnh mẽ đến tình trạng này thì...
“Liệu đây có phải đã là giới hạn của hắn? Hay vẫn chỉ...”.
Bất giác, trong lòng Lạc Mai Tiên lại sinh thêm một chút thắc mắc nữa về Thi Quỷ.
“Lạc Mai Tiên”.
Giữa lúc Lạc Mai Tiên đang âm thầm tự hỏi thì bên này Thi Quỷ đã hoàn toàn đứng thẳng người lên. Mặc cho máu chảy ra miệng vì bị uy áp đè ép, hắn nói, giọng đứt quãng:
“Sinh tử của ta... Có thể... Là đang phụ thuộc ngươi... Nhưng mà... Tự do... Là của ta. Ta... Tuyệt đối sẽ không... Làm nô bộc cho ngươi!”.
Môi mím chặt, hai mắt híp lại vì tức giận, Lạc Mai Tiên triệt hồi uy áp. Nhưng chỉ ngay sau đó, từ người nàng, một luồng linh lực dữ dội tuôn ra!
Lần này, nàng không đè ép Thi Quỷ từ trên xuống dưới để hắn phải quỳ hay nằm rạp dưới đất nữa. Thay vào đó, linh lực của nàng, chúng được điều khiển để chia ra xung quanh, rồi kế đấy thì từ bốn phương tám hướng trùng kích lên người hắn, buộc hắn chỉ còn nước đứng yên chịu trận.
Hắn, một bước đầu nhập võng du, hắn dùng phong cách của chính hắn đi lên trên đỉnh cao cùng mỹ nữ.
Truyện khác cùng thể loại
3808 chương
10 chương
37 chương
98 chương
51 chương