Phù Thiên Ký

Chương 402 : Bắt đầu chữa trị

“Muội muội ngươi chỉ mới vừa chuyển sang trạng thái chết giả tối nay nên trong khoảng mười ngày tiếp theo nó sẽ vẫn an toàn, ngươi không cần quá lo lắng... Nếu muốn sớm chữa trị thì hãy giúp ta mau chóng bình phục lại. Bên cạnh ngươi có một vị thánh đan sư nên tin tưởng cũng chẳng khó khăn gì đúng không?”. Đáy mắt thoáng qua một chút khác lạ, Lạc Mai Tiên nhấc chân, vừa di chuyển xung quanh vừa nhìn Vương Chi, sau mấy lượt thì chợt hỏi: “Tại sao ngươi lại bỗng nhiên thanh tỉnh?”. Từ nãy giờ, bởi do chuyện của Lạc Lâm nên nàng đã không đề cập đến vấn đề này. Nhưng hiện tại, sau khi sự việc coi như đã tạm “đâu vào đấy”, nghi hoặc lại bắt đầu nổi lên trong lòng nàng một cách rõ rệt. Nàng nhớ chỉ mới ban sáng, thời điểm nàng tới mật thất này và cắt xuống cánh tay của hắn, lúc đó rành rành là thần trí hắn vẫn còn bất ổn, bộ dạng mười thì có đến tám chín phần là giống thú rồi. Vậy mà bây giờ hắn lại hoàn toàn thanh tỉnh, hoàn toàn trở về bộ dạng một con người, thời gian mới trôi qua được bao lâu chứ? Lại nói, trong khoảng thời gian này, ngoài băng bó xử lý vết thương cùng cho uống một ít đan dược ra thì đâu có ai tác động gì đến thức hải, thần hồn của hắn... Hắn khôi phục thần trí bằng cách nào? Cũng không thể tự nhiên mà “lành” lại được. Trong lòng Lạc Mai Tiên quả thực đang rất muốn biết đầu đuôi nguyên cớ cho sự chuyển biến đột ngột và bất thường này. May cho nàng, câu trả lời rất nhanh đã có. Bên kia, Vương Chi dành cho nàng một ánh mắt chứa đầy hàm ý: “Nhắc đến chuyện này thì ta phải cảm ơn ngươi rồi”. Thoáng cúi nhìn cánh tay trái đã bị cắt đoạn của mình, hắn nói tiếp: “Những màn tra tấn đánh đập, khoét mắt, cắt tay của ngươi, chúng đã giúp ta thanh tỉnh lại”. “Vương Chi... Ngươi có ý gì?”. Đối với câu trả lời vừa nhận được, Lạc Mai Tiên chẳng hề tin tưởng một chút nào cả. Đánh đập, đày đọa người khác có thể giúp họ trở nên tỉnh táo lại? Nghe cũng không khỏi quá buồn cười đi. “Xem ra ngươi chẳng tin tưởng lắm”. Đã sớm đoán được nên đối với phản ứng của Lạc Mai Tiên Vương Chi cũng không thấy có gì ngoài ý muốn. Hắn chỉ cười nhạt rồi bảo: “Lời ta nói là thật, tin hay không tùy ngươi. Có điều... Ta nghĩ đối với ngươi thì nó cũng chẳng quan trọng lắm”. Lần này Lạc Mai Tiên không đáp lại. Thay vì hồi đáp thì nàng đặt một câu hỏi khác: “Sau khi ngươi thanh tỉnh, có phải những gì nghe và thấy trong khoảng thời gian trước đó, toàn bộ ngươi đều nhớ được?”. Vương Chi nghe xong thì chần chừ một chút, nhưng rốt cuộc hắn vẫn gật đầu thừa nhận: “Phải. Toàn bộ ta đều nhớ rõ”. “Quả nhiên là vậy”. Nói đoạn, từ không gian giới chỉ, Lạc Mai Tiên lấy ra một viên đan dược ném qua cho Vương Chi, bảo: “Uống vào đi. Tốt cho thương tích của ngươi đấy”. ... Đối thoại, hay đúng hơn là dò xét Vương Chi thêm một đỗi nữa, khi nhận thấy đã tạm đủ, Lạc Mai Tiên lúc này mới xoay người hướng cửa mật thất bước ra. “Việc chữa trị ngươi có thể an tâm. Với trình độ của một vị thánh đan sư, Độc Cửu sẽ giúp ngươi bình phục sớm thôi”. “À, tin tốt cho ngươi: Cánh tay trái mà ta đã cắt xuống của ngươi, nó hiện vẫn đang được bảo quản rất tốt, vậy nên việc nối lại sẽ chẳng có gì trở ngại... Về phần con mắt phải của ngươi thì... Thật tiếc. Ngươi biết đấy, ta đã lỡ tay hủy hoại rồi”. “Nhưng ta nghĩ với một tên Dị Chủng như ngươi, dù lành lặn hay thiếu khuyết thì cũng không khác biệt lắm đâu...”. Đấy là những lời cuối cùng mà Lạc Mai Tiên lưu lại trước khi cánh cửa mật thất hoàn toàn được đóng chặt... ... ... Gần nửa giờ sau. Bên dưới “Đông” phòng, nơi giam giữ Vương Chi, mật thất lại một lần nữa được mở ra. Vừa tiến vào thì như cũ vẫn là Lạc Mai Tiên. Tuy nhiên lần này, đến chẳng phải riêng mình nàng, đồng hành cùng nàng còn có một người khác. Hắn cũng không ai xa lạ, đích thị là vị thánh đan sư duy nhất ở Đại La: Độc Cửu. Nghe tiếng bước chân, Vương Chi vốn đang dưỡng thần liền mở mắt ra. Nhìn sang Độc Cửu rồi dừng lại trên người Lạc Mai Tiên, hắn mở miệng: “Ngươi trở lại nhanh hơn ta nghĩ”. Bỏ ngoài tai lời của hắn, Lạc Mai Tiên nói với Độc Cửu: “Độc Cửu, phiền ngươi mau chóng chữa trị cho hắn”. Bên cạnh, Độc Cửu nhẹ gật đầu xem như hồi đáp, kế đấy thì hướng Vương Chi tiến lại. Quan sát trong giây lát, Độc Cửu chợt nhận xét: “Ngươi quả nhiên là đã hoàn toàn thanh tỉnh”. Thâm ý ngó qua Lạc Mai Tiên, Vương Chi nói: “Đều nhờ đại công chúa của ngươi”. Đối với câu trả lời nhận được, Độc Cửu cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, xem ra trước khi đến đây hẳn đã nghe Lạc Mai Tiên nói lại rồi. Thần sắc nghiêm túc, hắn hỏi Vương Chi: “Ngươi nói tiểu công chúa của chúng ta chưa chết và ngươi có thể cứu sống lại được, là thật chứ?”. “Lúc nãy đại công chúa của ngươi cũng đã hỏi ta những câu đại loại như vậy. Và giờ ta sẽ khẳng định lại lần nữa: Ta... Tuyệt đối cứu được”. “Tốt. Nếu như ngươi đã chắc chắn như vậy thì ta sẽ tận lực chữa trị cho ngươi”. “Vậy thì xin đa tạ”. “Đa tạ thì không cần, chỉ mong ngươi có thể làm được những gì mình vừa nói”. Chuyển mắt sang Lạc Mai Tiên, Độc Cửu cất tiếng: “Đại công chúa, ta cần cánh tay kia”. “Tốt”. Hết sức mau lẹ, Lạc Mai Tiên đem chiếc hộp gỗ đỏ mà ban sáng đã dùng để chứa đựng cánh tay của Vương Chi ra, đưa qua cho Độc Cửu. Sau khi tiếp lấy chiếc hộp, Độc Cửu lập tức đem nó mở ra, thoáng nhìn qua rồi gật đầu: “Quả không hổ là Bảo Nguyên Linh Mộc, khả năng lưu giữ tốt như vậy”. Đem hộp đặt xuống, Độc Cửu khẽ động thần niệm, từ không gian giới chỉ lấy ra một chiếc hộp nữa. Hộp này màu đen, quanh thân chạm khắc hình dạng thảo mộc, trông khá là tinh xảo. Tương tự như cái của Lạc Mai Tiên, nó cũng có linh khí lưu chuyển, tuy nhiên, nếu xét về độ tinh thuần thì thua kém hơn rất nhiều. Giống vừa rồi, Độc Cửu lại đem chiếc hộp thứ hai này mở ra. Bên trong cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một ít kim châm, ngân châm, vài lưỡi dao nhỏ cùng một số thứ linh tinh khác, hệt như vật dụng của những vị y sư nơi thế tục nhân giới. Dĩ nhiên đó chỉ là sự tương đồng về hình thức, chứ còn thực tế, tài liệu làm nên là hoàn toàn khác biệt, phẩm cấp căn bản vốn không thể đánh đồng. Ngẩng đầu lên nhìn Vương Chi, hắn đột nhiên hỏi: “Có cần ta gây mê không?”. “Cắt xuống ta còn chịu được thì nối lại có đáng là gì”. “Vậy được, bây giờ ta sẽ tiến hành luôn”. Đã có tính toán sẵn, Độc Cửu chẳng chần chừ nữa, lập tức tháo lớp vải được băng bó trước đó trên phần tay còn sót lại của Vương Chi xuống. Tháo xong, hắn nhanh chóng xử lý vết thương, đến khi nhắm thấy đã ổn thì chuyển qua chiếc hộp gỗ đỏ nọ, đem cánh tay bên trong lấy ra. “Tách tách... Tách tách...”. Có một điều buộc phải công nhận, đó là công dụng lưu giữ của Bảo Nguyên Linh Mộc quả thật vô cùng tốt. Mặc dù cánh tay của Vương Chi đã bị cắt xuống từ lúc sáng nhưng cho đến tận giờ phút này, khi được Độc Cửu lấy ra thì tình trạng của nó vẫn y nguyên, sinh cơ thậm chí còn chẳng tổn hao dù chỉ một chút. Dẫu vậy, so với thời điểm còn gắn liền trên cơ thể Vương Chi thì lúc này, cánh tay đã có một ít sai biệt. Hình dáng lẫn khí tức, toàn bộ đều đã biến đổi. Nếu ban sáng, thứ mà Lạc Mai Tiên cắt xuống là một cánh tay nhân loại thì bây giờ, đang hiện hữu trước mắt mọi người lại là một cánh tay mang đậm nét ma nhân. Nó cứng rắn và cực kỳ sắc nhọn. Đáng nói hơn là khí tức của nó, đấy đã không đơn thuần là mùi nhân loại nữa mà bên trong còn nồng đậm vị ma nhân. Trên cùng một cánh tay lại đồng thời có khí tức của nhân loại và ma nhân, điều này có ý nghĩa gì? Chỉ có một cách giải thích: Đây... Là cánh tay của một Dị Chủng!