Phù Thiên Ký

Chương 394 : Không cho gặp

“Đưa đây”. Tiếp lấy đống sổ sách, Thác Bất Thế thoáng xem qua rồi bảo với Man Tác: “Về nói cho Đột Ti là ta sẽ sớm xử lý, kêu nàng cứ tạm thời đóng cửa đấu trường một thời gian”. “Vâng, tướng quân”. Mắt thấy Thác Bất Thế không có ý nói thêm, Man Tác lúc này mới lên tiếng cáo lui: “Nếu tướng quân không còn gì căn dặn thì tì nữ xin phép”. “Ừm, ngươi cứ về đi”. Sau khi Man Tác cùng các tì nữ khác của đấu trường rời đi, Thác Bất Thế liền tìm đến một chiếc ghế trong phòng, tùy tiện ngồi xuống rồi từ trong đống sổ sách lúc nãy lấy ra một cuốn ngọc giản màu trắng được đánh dấu biểu thị tài liệu quan trọng, bắt đầu đọc... Mới đầu, Thác Bất Thế thật sự đã rất chăm chú, nhưng là không bao lâu sau thì sự chăm chú của hắn đã bị gián đoạn, hoặc có lẽ nên nói là bị cắt đứt hoàn toàn. Lý do là bởi hiện tại hắn đã đem ngọc giản cùng tất cả những sổ sách do Man Tác đem tới thu hết lại. Trong mắt thoáng qua vài tia nghi hoặc, Thác Bất Thế nhanh chóng rời khỏi ghế, đi thẳng ra bên ngoài. Vừa rồi hắn đã cảm nhận được sự hiện diện của một người. Là nữ nhi của hắn: Thác Đán. Tất nhiên, với tu vi Linh anh đệ tứ trọng của mình, Thác Bất Thế chắc chắn sẽ không thể lầm lẫn được. Thác Đán, cô bé quả đúng là đã có mặt ở đây, bên trong phủ thành chủ và hiện đang hướng về phía Lạc Hoa Viên đi đến. Mục đích của Thác Đán là gì thiết nghĩ chẳng cần đoán cũng biết được. Khẳng định là vì Lạc Lâm mà tới. Thực tế thì đúng là như vậy, không sai tí nào cả. Sau khi biết tin tức của Lạc Lâm từ mẫu thân mình, qua một hồi khóc lóc nức nở, cô bé đã lập tức chạy sang đây. Cô bé muốn tận mắt nhìn Lạc Lâm, nhìn người bằng hữu tốt nhất của mình. Nếu có thể, cô bé cũng muốn được ở bên chăm sóc, hay làm một điều gì đó dù ít ỏi... Khác với lần trước khi hay tin Lạc Lâm bị người “mưu sát” từ tì nữ Bô Bô, lần này Thác Đán lại không quá gấp gáp nữa. Những bước chân của cô bé, chúng càng đi thì lại càng chậm, nhất là hiện giờ, khi Lạc Hoa Viên đã cận kề trước mắt. Thú thực thì... Cô bé đang sợ. Cô bé sợ rằng mình sẽ không thể kiềm chế được khi nhìn thấy, sợ phải chứng kiến tình trạng của Lạc Lâm... Phân vân, do dự, thậm chí đã muốn quay đầu, nhưng rồi rốt cuộc Thác Đán cũng thực hiện được ý định ban đầu. Cô bé đã tới nơi, đã đứng trước cổng Lạc Hoa Viên. Theo lời mẫu thân, cô bé biết là Lạc Lâm hiện đang ở trong đó, cùng với đại công chúa. Nhìn vào vườn hoa, Thác Đán hít một hơi thật sâu, cúi đầu, dùng linh lực đưa giọng nói đi thẳng vào trong: “Thác Đán xin cầu kiến đại công chúa”. Đợi một lúc vẫn chưa thấy đáp lại, Thác Đán lần nữa lên tiếng, và lần này thì giọng đã to rõ hơn hẳn: “Thác Đán xin cầu kiến đại công chúa”. Hồi đáp... Vẫn là im lặng. “Đại công chúa, cầu xin người hãy cho phép Thác Đán vào! Thác Đán muốn gặp Lạc Lâm!”. “Đại công chúa!”. Đầu gối khụy xuống, Thác Đán quỳ trên đất, tiếp tục khẩn cầu: “Xin người hãy cho Thác Đán gặp Lạc Lâm! Chỉ một chút thôi cũng được, cầu xin người!”. “Đại công chúa...”. “Về đi”. Cuối cùng thì bên trong cũng đã có hồi âm. Vừa lên tiếng hiển nhiên là Lạc Mai Tiên. Tiếc rằng... Câu trả lời lại không phải những gì mà Thác Đán mong đợi. Về? Thác Đán làm sao có thể trở về khi mà bóng dáng của Lạc Lâm cô bé còn chưa nhìn thấy. “Đại công chúa!”. - Thác Đán dập đầu - “Xin hãy cho Thác Đán gặp Lạc Lâm!”. “Ta bảo ngươi hãy về đi”. “Đại công chúa...”. “Mau trở về đi”. Lần này giọng Lạc Mai Tiên đã trở nên lạnh lẽo. Thậm chí bên trong còn ẩn chứa một lực lượng vô hình, và nó đã vừa công kích người nghe là Thác Đán. Dưới đòn công kích vô hình của một vị chân nhân Linh anh cảnh, tu vi Linh châu cảnh như Thác Đán dĩ nhiên chẳng thể nào tránh né được. Gần như lập tức, cô bé đã bị tổn thương. Nơi khóe miệng cô bé, một dòng máu đã vừa chảy ra. Đó là một lời cảnh cáo. Thác Đán biết là như vậy. Theo tình cảnh bây giờ, rời đi không nghi ngờ là lựa chọn sáng suốt nhất dành cho cô bé. Ấy thế mà không, cô bé chọn điều ngược lại. Từ trên đất, Thác Đán gượng người dậy, thoáng bình ổn khí huyết đang nhộn nhạo trong người, kế đấy thì tiếp tục dập đầu: “Đại công chúa... Xin hãy cho Thác Đán gặp Lạc Lâm!”. Ngẫm cũng thật kỳ quái. Còn nhớ lúc nãy, thời điểm trên đường đi đến Lạc Hoa Viên, Thác Đán rõ ràng đã có lúc phân vân do dự, thậm chí còn có ý nghĩ quay đầu, vậy mà bây giờ, dù bị Lạc Mai Tiên liên tục từ chối, cảnh cáo thế nhưng vẫn cứ khăng khăng nhất quyết đòi gặp Lạc Lâm bằng được. Mâu thuẫn? Hẳn là có một ít. Tình cảm của con người vẫn luôn là phức tạp như vậy. Những cảm xúc đôi khi mơ hồ, những ý nghĩ đôi khi chập chờn vô định, nhưng cũng có lúc nó bỗng trở nên thật rõ ràng, rành mạch, dù rằng khoảng cách thời gian trước sau chỉ chênh nhau một chút. Bởi vì một tác động mạnh nào đó ư? Không nhất thiết. Ví như trường hợp của Thác Đán hiện tại, từ nãy tới giờ, ngoài lời từ chối cùng sự cảnh cáo của Lạc Mai Tiên ra thì làm gì còn có sự tác động nào nữa chứ. Trở nên kiên định, cố chấp cốt yếu vẫn là do bản thân Thác Đán. Ngay từ đầu ý định vốn đã có trong lòng cô bé, chỉ là lúc này nó không bị trộn lẫn và rõ ràng hơn mà thôi. Nhưng dù là vậy, dù cho Thác Đán có nhận ra mong muốn thật sự của mình và trở nên kiên định, hoặc có lẽ là cố chấp, thế thì lại thế nào? Quyết định sau cùng vẫn là nằm ở Lạc Mai Tiên. Và không may cho Thác Đán, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy rằng Lạc Mai Tiên sẽ đổi ý. Trái lại, hàn ý càng thể hiện rõ hơn trong giọng điệu của nàng: “Ta bảo... Về đi”. Giống như vừa rồi, kèm trong câu nói của Lạc Mai Tiên là một làn sóng vô hình trực tiếp hướng Thác Đán đánh thẳng tới. Khác chăng là so với lần trước thì lần này lực lượng đã được đề thăng lên... Gấp mười lần! Một lần đã đủ làm cho khí huyết trong người Thác Đán nhộn nhạo, nay tăng lên gấp mười, cô bé có khả năng chịu được sao? Chắc chắn không thể. Cô bé sẽ bị trọng thương, hoặc thậm chí là chết. Dù chưa rõ vì sao Lạc Mai Tiên lại ra tay nặng như vậy, tuy nhiên, mạng sống của cô bé rõ ràng là đang bị đe dọa. Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, chẳng những lực lượng mà tốc độ đòn công kích của Lạc Mai Tiên cũng đã được đề thăng lên rất nhiều. Trong nháy mắt nó đã tiếp cận Thác Đán... Và kết quả... Cô bé vẫn bình an vô sự. Không phải vì Lạc Mai Tiên đổi ý thu hồi lực lượng mà có người đã ra tay ngăn cản. Đang đứng chắn trước người Thác Đán hiện giờ là một trung niên vạm vỡ với hàm râu quai nón phủ kín từ tai xuống cằm cùng mái tóc màu hồng cực kỳ bắt mắt. Đích thị là Thác Bất Thế. Khỏi phải nghĩ, vừa rồi tất nhiên là do hắn đã hóa giải đòn công kích của Lạc Mai Tiên. Lại nói, Thác Bất Thế cũng không phải mới tới đây, thật ra thì hắn đã có mặt ở nơi này từ nãy giờ rồi, ngay phía sau Thác Đán thôi. Không lộ diện chẳng qua là bởi cố tình, về phần dụng ý là gì thì chẳng biết được. Nhưng khẳng định không phải vì muốn che giấu Lạc Mai Tiên. Cùng là chân nhân Linh anh đệ tứ trọng, muốn qua mặt ở khoảng cách này là chuyện viễn vong. Hắn không có thủ đoạn nào lợi hại như thế cả. Tạm bỏ qua dụng ý ẩn náu, sự có mặt của Thác Bất Thế chắc chắn là đã chẳng vô ích. Rất cần là đằng khác. Hai tay ôm quyền, Thác Bất Thế hướng bên trong Lạc Hoa Viên cúi đầu, nói: “Nữ nhi không hiểu chuyện nên đã phiền hà đại công chúa, mong người hãy bỏ quá cho”. “Đưa nó về đi”. “Vâng, đại công chúa”. Quay sang nhìn Thác Đán, Thác Bất Thế trong lòng thở dài, cúi người đỡ cô bé dậy, đoạn bảo: “Thác Đán, mau đi thôi”. “Nhưng phụ thân...”. “Thác Đán!”. Thần sắc nghiêm nghị, Thác Bất Thế lắc đầu: “Trước cứ về đi”. Nói xong, hắn dùng sức kéo Thác Đán rời đi... ...