Phù Thiên Ký

Chương 171 : Giết người

Chính ngay tại thời khắc hung hiểm này, nam tử động. “Soạt!”. Xoay người, nâng cánh tay, kẹp chặt, toàn bộ động tác chỉ diễn ra trong một sát na. Tiểu kiếm vốn đang lao đi như ánh chớp bỗng bất ngờ dừng lại, trong tay nam tử, một li không nhích. Kinh hãi! Nếu khi nãy Phương Hàn chỉ là có chút rung động vì tốc độ của nam tử thì lúc này đây, hắn đã triệt để bị làm cho khiếp đảm. Phi kiếm của hắn chính là một kiện thượng phẩm linh khí rèn từ xương cốt của đại yêu thú phong hệ, mỗi lần đánh ra thì tốc độ sẽ gia tăng hơn mức bình thường gấp rưỡi, cực kỳ khó nắm bắt. Lại nói, vừa rồi hắn còn dùng một loại pháp thuật đề thăng uy lực cho phi kiếm lên ba thành, xét theo lẽ thường thì để ngăn được nó, đối thủ cùng cấp với hắn nhất định phải rất chật vật mới đúng, đằng này… Nhìn thần thái ung dung của nam tử, Phương Hàn thật không biết nên nói gì cho phải. Cái này mà gọi là chật vật sao? Hắn nắm phi kiếm cứ như thể người ta đang cầm cành cây ngọn cỏ a! Nam tử này đến cùng là ai? Hiện tại thì Phương Hàn đã hoàn toàn đem ý nghĩ cho rằng đối phương là tán tu ném đi. Mạnh mẽ nhường này… chắc chắn không thể nào là tán tu được. Hắn chưa từng nghe thấy có tán tu lợi hại như vầy. Phải biết rằng Phương Hàn hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử chân truyền của nhị hộ pháp Thiên Âm Giáo, công pháp tu luyện đều thuộc hàng nhất đẳng, há đâu thuật pháp của một tán tu có thể so bì. Lẽ nào vừa rồi đối phương cố tình che giấu thân phận? Mang theo nghi hoặc, Phương Hàn lại lần nữa dò hỏi: “Đạo hữu, thật ra đạo hữu rốt cuộc là ai?”. “Ta là ai?”. Khẽ lặp lại, nam tử cúi đầu trầm mặc, trong mắt dường như vừa thoáng qua một tia mờ mịt. Qua vài giây ngắn ngủi, hắn ngẩng đầu lên, giọng thành thật: “Ta cũng không biết”. … “Đạo hữu như vậy là nhất quyết muốn đối đầu với Thiên Âm Giáo ta sao?”. Nam tử nghe thế thì gương mặt nhất thời biến đổi. Hắn… đang hoài nghi. Đầu tên kia lẽ nào có vấn đề gì ư? Hắn nhớ lúc nãy mình đã nói rất rõ là muốn lấy mạng đối phương rồi kia mà. Chẳng lẽ tên kia nghĩ là hắn đang đùa giỡn? Nếu vậy thì… làm cho hắn tin là thật thôi. Quyết định xong, nam tử giơ tay lên, chỉ một ngón về phía Phương Hàn. “Chíu!”. Từ đầu ngón tay nam tử, một tia sáng bắn ra. Trông thấy tia sáng nọ, hai mắt Phương Hàn tức thì mở lớn, vội vã chuyển mình tránh né. “Ầm!”. … Thanh âm lắng xuống, bụi mù tan đi, ngay tại vị trí phát nổ, một cái hố sâu vừa được tạo thành. Liếc qua cái hố kia, nét mặt Phương Hàn liền tái nhợt. Này… cũng không khỏi quá sâu đi. Nếu như vừa rồi, hứng chịu tia sáng nọ là thân thể của chính hắn thì… Nghĩ tới đó, Phương Hàn bất giác rùng mình. Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn tin tưởng nam tử kia thực sự là muốn lấy mạng mình. “Chíu!”. Lại tới nữa! “Ầm!”. “Khục khục…”. Từ dưới đất, mặc cho khí huyết còn đang hỗn loạn, Phương Hàn nhanh chân bật người dậy, phóng mình lên không. “Chíu!”. “Chíu!”. Theo chân hắn, hai tia sáng cũng được bắn lên. “Soạt!”. Cực hạn thân pháp! Vốn đang sắp bị tia sáng đánh trúng, cả người Phương Hàn bỗng tan ra một cách quỷ dị. Mất đi mục tiêu, nam tử đành phải tạm ngưng hành động lại. Dẫu vậy, thần thức của hắn thì vẫn đang âm thầm khuếch tán. “Soạt!”. Không một dấu hiệu báo trước, từ khoảng không vô định sau lưng nam tử, Phương Hàn bỗng bất ngờ hiện thân, đáng nói hơn là lúc này đây, trong tay hắn lại đang cầm một cây trường thương đâm tới, vị trí thì chính là ngay đầu nam tử. “Soạt!”. Ngưng! Hệt như thanh tiểu kiếm khi nãy, lần này, trường thương lại tiếp tục bị nam tử kẹp chặt. Không sai! Là kẹp mà không phải nắm! Phương Hàn chẳng còn biết nên gọi đây là gì nữa. Thực lực của nam tử đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn rồi. Từ khi nào mà một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng lại trở nên đáng sợ đến thế này? Một chút hy vọng sau cùng của Phương Hàn đã triệt để tan biến. Hắn biết là mình không có biện pháp đánh bại được nam tử trước mặt. Đối phương quá kinh khủng. Hiện tại thì hắn chẳng còn tí tức giận hay luyến tiếc nào nữa. Điều hắn mong muốn duy nhất ngay bây giờ chỉ có một: Thoát khỏi nam tử này! Hết sức quyết đoán, Phương Hàn lập tức buông bỏ trường thương, xoay đầu bỏ chạy. “Đánh đã đời rồi muốn đi sao?”. Trong mắt thoáng qua một tia khó chịu, nam tử hóa thành một đạo huyết quang đuổi theo… Tất nhiên, với tu vi thực sự là Linh châu đệ ngũ trọng, hơn nữa lại còn tu luyện những công pháp cực kỳ khủng bố, chẳng có gì khó hiểu khi mà chỉ mất vài giây ngắn ngủi thì nam tử đã xuất hiện trước mặt Phương Hàn. “Đạo hữu, hạ thủ lưu tình!”. Giọng gấp gáp, Phương Hàn khẩn cầu: “Nhị hộ pháp của Thiên Âm Giáo – Đoan Mộc Kỳ - chính là sư phụ của Phương mỗ. Nếu đạo hữu chịu bỏ qua lần này, Phương mỗ nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ, tuyệt không dám quên”. “Ghi lòng tạc dạ? Để làm gì? Tìm ta báo thù sao?”. “Không phải! Tuyệt đối không phải!”. Bộ dáng khẩn trương, Phương Hàn nói rõ: “Ý của Phương mỗ là sẽ ghi nhớ ân hạ thủ lưu tình của đạo hữu”. Như thấy chưa đủ chân thành, hắn tháo xuống chiếc không gian giới chỉ đang đeo trên tay, bảo: “Tài sản trong này ước tính cũng hơn sáu mươi ngàn vạn hạ phẩm linh thạch, mong đạo hữu nhận lấy, coi như là một chút tâm ý của Phương mỗ”. “Ném qua đây”. Dưới yêu cầu của nam tử, Phương Hàn cố gắng gạt đi sự tiếc nuối đầy xót xa trong lòng, đem giới chỉ búng về phía đối diện. Bên kia, mắt thấy giới chỉ bay tới, thay vì đưa tay tiếp nhận thì nam tử lại dùng linh lực hóa ra một huyết thủ đem nó chụp lấy. Kế đấy, bằng một cách nào đó, thông qua huyết thủ, hắn đưa thần thức tiến vào tra xét… “Một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng mà lại có số tài bảo lớn cỡ này, coi bộ ngươi giết cũng không ít người nhỉ?”. Lời của nam tử quả thực không sai. Tuy nói Phương Hàn là đệ tử chân truyền của nhị hộ pháp Đoan Mộc Kỳ, tại Thiên Âm Giáo cũng coi như là có chút thân phận, thế nhưng dù sao Linh châu đệ tứ trọng vẫn là Linh châu đệ tứ trọng, dẫu có được yêu mến đi chăng nữa thì cũng là có giới hạn, tài bảo thiết nghĩ hai ba mươi ngàn vạn đã đủ gọi là nhiều, còn như tận sáu mươi ngàn vạn… Tính ra thì hơn ba phần tư trong số đó đều là do hắn giết người đoạt bảo mà có đấy. Sự thật là vậy. Nam tử hiểu, Phương Hàn lại càng hiểu. Tuy nhiên, nếu như bảo Phương Hàn tự mình đi thú nhận thì đó lại là chuyện khác. Bày ra bộ dáng vô tội, hắn đáp qua loa: “Đạo hữu, Phương mỗ là người trong chính đạo, sao có thể làm ra hành động giết người cướp của được”. “Không phải sao?”. Chính đạo? Nam tử cảm thấy thật tức cười. Ngẫm lại thì hình như trước đây hắn cũng là một kẻ “chính đạo” a. Quá khứ… đúng là hay khiến cho người ta hoài niệm… Nhẹ lắc đầu, nam tử đem không gian giới chỉ nọ cất đi. Chứng kiến hết thảy, Phương Hàn lên tiếng cáo từ: “Đạo hữu, Phương mỗ còn có việc trong người, nếu không còn gì nữa thì Phương mỗ xin phép đi trước”. “Đi? Đi đâu?”. Chỉ đơn giản ba chữ ngắn gọn, ấy vậy mà ngay khi lọt vào tai Phương Hàn thì nó liền khiến hắn sững sờ bất động. Cô gái kia hắn đã từ bỏ, tài bảo hắn cũng đã nôn ra rồi, đối phương còn muốn gì nữa đây? Lẽ nào thật sự là vẫn cố tâm giết hắn? “Đạo hữu, không biết còn có lời gì muốn nói với Phương mỗ?”. “Ừm, đúng là có”. Vừa nói, nam tử vừa xòe bàn tay giơ lên. “Tạm biệt”. Không ổn! Một cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Phương Hàn. Chẳng dám chần chừ thêm một giây nào nữa, hắn chuyển mình bỏ chạy. Đáng tiếc, ý định của hắn còn chưa kịp triển khai thì đã bị một bàn tay máu đánh thẳng lên ngực. Không phản kháng. Không kêu la. Mọi thứ cứ thế chấm dứt trong trong yên tĩnh. “Có lẽ ta nên nói là vĩnh biệt”.