Phù Thiên Ký
Chương 159 : Bốn phương tề tựu
Cách địa phận của Vạn Kiếm Môn chừng độ hai mươi dặm về phía tây có một tòa trấn tên là Ngọc Hà. Trấn này không lớn lắm, dân số bất quá vài vạn là cùng, nghe đâu đã được thành lập cách đây khoảng mười lăm năm rồi...
Mặc dù chỉ là một tiểu trấn, thế nhưng cuộc sống của người dân nơi đây lại khá sung túc phồn hoa. Tửu điếm, thanh lâu, sòng bạc, hiệu vải, tiền trang, hàng thuốc,..., cái gì cũng có, cái gì cũng đủ. Trong đó, tập trung nhiều nhất thì phải kể đến khu bắc của nơi này. Toàn bộ trấn Ngọc Hà không đâu náo nhiệt như ở đây cả. Từ quán nhỏ cho tới hàng to, từ tiểu thương cho tới đại thương, từ dân bản địa cho tới khách phương xa, người mua kẻ bán chật kín cả con đường lớn...
Và cũng chính tại nơi đây, trên con đường lớn đông đúc này, hôm nay lại vừa đón thêm một vị khách lạ nữa. Người đến là một cô gái với phong cách ăn mặc hết sức kỳ quặc. Thay vì áo dài kín đáo như những phụ nữ khác thì nó lại là một chiếc áo cụt tay bó sát vừa tầm thắt lưng, màu cam, khuy trắng, cúc mỗi cái một màu, phần cổ khoét sâu, đến mức có thể nhìn thấy cả một mảng da thịt nõn nà trắng bóc. Trên đã vậy, dưới càng độc đáo. Phủ từ thắt lưng xuống gối cô gái là một chiếc váy xếp tầng sặc sỡ, bề mặt đính đầy những cọng lông vũ đen trắng đối lập cùng hơn chục vảy bạc lấp lánh, cực kỳ bắt mắt. Tất nhiên, ngoài y phục thì trang sức trên người nàng cũng khác lạ không kém. Hầu hết chúng đều được gia công từ xương cốt, về phần là của yêu thú hay sinh vật nào khác thì chưa rõ, nhưng tất cả đều cực kỳ tinh xảo...
Tóm lại thì đây là một cô gái rất đặc biệt.
Với tướng mạo và phong cách ăn mặc lạ lùng kia, chẳng có gì ngạc nhiên khi nàng lại trở thành tâm điểm chú ý của đám đông. Mọi ánh mắt, dù là công khai hay lén lút, toàn bộ đều đổ dồn lên người nàng. Đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ, chẳng ít thì nhiều, ai ai cũng vậy.
Nếu là một cô gái bình thường, đối mặt với vô số ánh nhìn kia, thiết nghĩ một chút bối rối sẽ là điều khó tránh khỏi. Nhưng cô gái kỳ lạ này thì không như vậy. Người ngó mặc người, ta đi mặc ta, nàng chẳng bận tâm chút xíu nào cả.
Trên con đường phồn hoa tấp nập những tiếng trả lời rao của kẻ mua người bán, nàng cứ đều đều cất bước, buồn vui không lộ, miệng thời lặng im...
...
"Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây".
"Cải tươi roi rói vừa mới hái lên đây, mọi người mau ghé mua đi".
"Thịt dê ngon bổ rẻ đây...".
...
"Ông chủ, bán cho miếng thịt đùi đó đi".
...
"Đại thẩm, có hàng mới về đấy, vào xem thử đi".
...
Đôi chân vốn đang bước đi, chợt, cô gái nọ bỗng nhiên khựng lại. Nàng vừa bị người ta va vào. Kẻ chẳng chịu nhìn trước ngó sau kia là một thiếu nữ tuổi còn khá trẻ. Nàng mặc bộ y phục màu vàng nhạt, mặt mày sáng sủa, hai mắt to tròn, trông khá là lanh lợi khả ái. Thật ra thì thiếu nữ này cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị là Tiểu Kiều vừa từ chốn rừng hoang núi vắng vào thành.
Nhanh chóng cúi xuống nhặt một miếng ngọc nhỏ dưới đất lên, nàng đưa qua cho cô gái trước mặt, nói:
"Xin lỗi ngươi, ta không cố ý".
Đợi một lúc mà vẫn chưa thấy đối phương phản ứng, nàng đành phải nhắc nhở:
"Vừa rồi ta không cố ý, xin lỗi ngươi lần nữa. Ngọc bội của ngươi nè".
Lần này, cô gái kia rốt cuộc cũng chịu chìa tay ra tiếp nhận.
"Vậy chào ngươi. Ta còn có việc, ta đi trước".
Nhìn theo bóng lưng Tiểu Kiều đang mỗi lúc một xa dần, hệt như miếng ngọc đang nhấp nháy trong tay, ánh mắt cô gái kia liên tục lóe lên dị sắc. Có một chút kích động, một chút vui mừng, một chút nghi hoặc...
Dĩ nhiên, tất cả những điều đó, Tiểu Kiều hoàn toàn không biết được. Hiện giờ tâm trí nàng còn đang bận bịu cho việc khác...
"Hừ! Công tử có biết người rất là xấu xa hay không?".
"Cho ngươi một canh giờ, khóc xong thì hãy đến Dạ Hương Lầu, trấn Ngọc Hà tìm ta? Đây là lời an ủi kiểu gì vậy?".
"... Một canh giờ? Có tệ gì cũng phải là hai canh giờ chứ".
"Mặc dù người ta là nha hoàn nhưng cũng là thiếu nữ mà, công tử người sao lại nhẫn tâm đến thế, nỡ nào đem người ta...".
Lầm bầm một đỗi, chẳng một dấu hiệu báo trước, Tiểu Kiều bỗng bất ngờ im bặt.
Nàng lại va vào ai đó?
Thật ra thì không. Lần này nàng bị người ta va vào.
"Ui da...".
Té ngã trên đường, kẻ vô ý vô tứ kia lấy tay xoa xoa cái mông nhỏ, đứng dậy cất giọng bất mãn:
"Tỷ tỷ, sao ngươi đi mà không chịu nhìn đường gì hết vậy?".
Nghe đối phương nói thế, Tiểu Kiều chớp chớp đôi mắt hai cái, không cho là đúng:
"Nhưng vừa rồi là do muội đụng vào ta mà".
"Ta là người nhỏ, tỷ là người lớn, tỷ thấy ta thì phải tránh đường chứ".
Này... có qui định đó sao?
Trong khi Tiểu Kiều còn chưa tìm được lời giảng giải thỏa đáng thì tiểu cô nương kia đã nhanh chân chạy qua chỗ một vị trung niên bán hồ lô đường gần đó, miệng hô:
"Đại thúc! Đại thúc! Mau bán cho ta đi! Bán cho ta đi!".
Cười thân thiện, trung niên nọ hỏi lại:
"Tiểu cô nương, ngươi muốn mua bao nhiêu xâu?".
"Cho ta năm xâu".
Vừa lên tiếng không phải tiểu cô nương kia mà là Tiểu Kiều. Lúc này nàng đã tiến đến quầy hàng, hai mắt thì đang chăm chú nhìn vào mấy xâu kẹo hồ lô, xem bộ dạng dường như là rất yêu thích món ăn vặt này. Có điều yêu thích cũng không phải chỉ mỗi mình nàng, tiểu cô nương kia cũng vậy đấy.
Mắt thấy năm xâu kẹo hồ lô sắp bị lấy xuống cho kẻ khác, cô bé lập tức ngăn cản:
"Đại thúc! Đừng có lấy cho tỷ tỷ này! Bán cho ta đi!".
"Tiểu cô nương, ở đây vẫn còn mà".
"Nhưng nó chỉ có bảy xâu, ông lấy cho tỷ tỷ này năm xâu thì sẽ chỉ còn có hai xâu thôi. Ta muốn ăn bảy xâu cơ. Đại thúc, ta tới trước, ông bán hết cho ta đi".
"Cái này...".
Giữa lúc người trung niên đang cảm thấy khó xử thì Tiểu Kiều chen vào:
"Đại thúc, là ta mua trước, ông bán cho ta đi".
Bên cạnh, tiểu cô nương kia vội phản bác:
"Tỷ tỷ, ngươi nói dối như vậy là không tốt đâu. Rõ ràng là ta hỏi mua trước mà".
"Nhưng lúc nãy muội đâu có nói rõ mua bao nhiêu, còn ta thì kêu đại thúc bán năm xâu rành mạch".
"Ta... thì ta chưa kịp nói đã bị tỷ cắt ngang rồi. Tóm lại ta mới là người tới trước".
"Muội tới trước nhưng ta là người mua trước".
"Không phải, là ta mua trước".
"Mua trước là ta".
...
Sau một hồi đôi co mà đối phương vẫn cứ nhất quyết tranh giành, khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương bắt đầu xệ xuống, ngay đến giọng nói cũng dần nghẹn lại:
"Tỷ tỷ, ngươi là người lớn, tại sao lại đi tranh mấy xâu kẹo hồ lô với ta chứ?".
Được hỏi, Tiểu Kiều thành thật đáp ngay mà chẳng cần nghĩ ngợi:
"Tại ta rất thích ăn kẹo hồ lô".
"Nhưng ta cũng rất thích kẹo hồ lô".
Hốc mắt đỏ hoe, tiểu cô nương xuống nước nài nỉ:
"Tỷ tỷ, ngươi là người lớn, muốn mua lúc nào chẳng được. Ta thì khác, chỉ mới là một đứa trẻ sáu tuổi thôi, phải dành dụm rất lâu ta mới có tiền mua nhiều kẹo... Nhà ta nghèo lắm, ngoài ta thì còn có ba đứa muội muội nữa. Ta muốn mua cho tụi nó ăn... Tỷ tỷ, ngươi nhường cho ta đi được không...".
Những tưởng sau khi nghe xong hoàn cảnh đáng thương của cô bé thì Tiểu Kiều sẽ động lòng trắc ẩn, vậy mà không. Nàng thẳng thừng lắc đầu:
"Ta không nhường đâu".
Một cách nghiêm túc, nàng nói tiếp:
"Muội muội, ngươi nói dối như vậy là không tốt đâu. Ngươi làm sao có thể là đứa trẻ năm sáu tuổi được, rõ ràng là yêu thú hóa hình Linh châu cảnh mà".
Vừa nghe xong, tiểu cô nương tức thì biến sắc. Theo bản năng, cô bé nhanh chóng lùi lại.
P/s: nhân vật ta yêu thích nhất rốt cuộc đã xuất hiện.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
59 chương
92 chương
38 chương
192 chương