Phù Thiên Ký
Chương 121 : Ba trăm ba mươi hai bộ hài cốt
Mặc dù tiếng của Tiểu Bá Vương khá nhỏ nhưng do mọi người ở đây toàn bộ đều là tu sĩ, tuy tu vi không quá cao nhưng cũng xem là có chút thực lực, gì chứ dùng để nghe mấy lời kia thì vẫn là dư sức.
Sau tất cả, Vương Chi là người đầu tiên lên tiếng:
"Tiểu Bá Vương, ngươi vừa nói thanh đao đó là do ngươi tự mình bẻ gãy hả?".
"Ừ". - Tiểu Bá Vương nhẹ gật đầu, đáp.
Vương Chi nghe xong thì liền trực tiếp ngồi xuống, chỉ tay vào hai đoạn đao gãy, nói:
"Hình như thanh đao này là một kiện trung phẩm linh khí...".
"Không". - Tiểu Bá Vương đính chính - "Nó đúng là một kiện linh khí, nhưng không phải trung phẩm mà là thượng phẩm".
Thượng phẩm?
Sắc mặt hơi đổi, Vương Chi dò hỏi:
"Tiểu Bá Vương, vậy thanh đao này, nó đáng giá bao nhiêu linh thạch?".
Nghĩ ngợi một chút, Tiểu Bá Vương đáp, giọng khá là bình thản:
"Con số chính xác thì ta không rõ lắm. Ta chỉ nhớ là từng có người bảo ta nhượng lại với giá mười ngàn vạn linh thạch".
"Mười... mười...".
"Huynh đệ, không phải mười mười mà là mười ngàn vạn".
Mười ngàn vạn, Vương Chi đương nhiên biết là mười ngàn vạn, tai hắn cũng không có bị điếc a!
Nhưng chính vì biết rõ như thế nên hắn mới chẳng thể thốt ra thành câu được.
Ông trời ơi! Đó là mười ngàn vạn đấy! Số tài sản mà có nằm mơ Vương Chi hắn cũng muốn đấy!
Ấy vậy mà người ta lại đem nó bẻ gãy, đáng nói hơn là đối phương còn kể lại bằng cái giọng điệu bình thản nữa chứ. Chẳng lẽ không có ai dạy cho hắn biết rằng mười ngàn vạn là một con số lớn thế nào sao?
Dứt khoát chẳng thèm nói chuyện với Tiểu Bá Vương nữa, Vương Chi đứng dậy, vừa đi vừa hậm hực:
"Vậy mà đem mười ngàn vạn linh thạch bẻ gãy, đúng là đồ phá của mà...".
Phải biết là lúc nãy, khi cấm chế còn chưa khởi động thì Vương Chi hắn còn đang vì mấy viên dạ minh châu, vì mấy vạn hạ phẩm linh thạch mà ra sức tháo gỡ đấy!
Vừa nghĩ tới đó, sự bực bội trong lòng Vương Chi lại càng bùng lên, thật chẳng khác nào như lửa thêm dầu. Thế là hắn lập tức bồi thêm một câu dành tặng Tiểu Bá Vương:
"Thiên lôi nhất định sẽ nhòm ngó ngươi!".
Này... đây là đang nguyền rủa ta sao?
Tiểu Bá Vương nhìn theo bóng lưng Vương Chi, trong lòng bất giác tự hỏi một câu như vậy. Hắn cảm thấy bản thân rất oan uổng. Đúng như lời Vương Chi, hắn đích thị là đã đem mười ngàn vạn linh thạch bẻ gãy, thế nhưng đây là vì ai? Chẳng phải Vương Chi - huynh đệ của hắn sao?
Lúc ấy, hắn ngỡ Vương Chi đã chết, bởi giận mình bất lực nên mới đem Đại Diệm Đao - thứ hắn quý như tánh mạng - bẻ gãy. Tâm niệm của hắn khi đó là để tạ tội, là để bồi táng cùng Vương Chi - người huynh đệ của hắn.
Mặc dù sau đó Vương Chi sống lại còn Đại Diệm Đao thì đã bị hủy, nhưng là Tiểu Bá Vương hắn cũng không có hối hận cái gì.
Mong Vương Chi sẽ áy náy, sẽ cảm kích?
Không. Tiểu Bá Vương hắn đâu cần mấy thứ đó. Hắn chưa bao giờ có ý nghĩ ấy. Việc hắn làm vì Vương Chi là do hắn tự nguyện. Hắn chẳng trông đợi ở Vương Chi một cái gì cả.
Thế nhưng... Vương Chi vừa mới nói gì?
Bảo hắn là đồ phá của, lại còn nguyền rủa hắn nhất định sẽ bị thiên lôi nhòm ngó...
Không cảm kích thì cũng đừng nên nói mấy lời đó chứ!
Quá phũ phàng rồi!
Thật sự là quá phũ phàng rồi!
...
Trong khi đó, tại phòng giam sau vách đá.
Từ trong hôn mê, Vương Tuyết Nghi "ưm" khẽ một tiếng, chậm rãi mở mắt. Trước mặt nàng, một cảnh tượng khiến người ghê rợn dần dần hiện ra...
Những chiếc đầu lâu, những bộ hài cốt, chúng... được chất lên thành đống!
"Ba trăm ba mươi hai bộ hài cốt". - Vương Tuyết Nghi nhìn đống xương cốt trước mặt, miệng lẩm bẩm - "Bọn họ rốt cuộc là ai, tại sao lại chết ở đây?".
Trong lòng nghi hoặc, nàng tiến lại gần tra xét...
Lát sau...
Không tra thì thôi, vừa tra xong thì tâm tình Vương Tuyết Nghi lập tức chùng xuống hẳn. Nàng vừa phát hiện ra một điều:
Toàn bộ hài cốt trong phòng đều là của nữ nhân!
Cái này có ý nghĩa gì? Đây tuyệt đối không thể nào là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được. Bất giác, Vương Tuyết Nghi lùi lại, kế đấy thì ngồi phịch luôn xuống đất, bộ dáng hệt như kẻ mất hồn.
Nàng đang sợ hãi. Nàng biết là mình đã tự chui đầu vào rọ. Có lẽ chẳng bao lâu nữa thì nàng cũng sẽ trở thành một xác chết, hệt như những nữ nhân xấu số kia.
"Mạng ta thật là đã tận rồi sao?". - Vương Tuyết Nghi cười thảm mà hỏi. Đối tượng không là ai cả. Ngoài những bộ hài cốt thì nơi này làm gì còn có ai...
Giờ Vương Tuyết Nghi nàng có thể làm gì, trong cảnh tuyệt vọng này đây?
Khóc ư?
Không. Nàng sẽ không khóc. Thay vì khóc thì nàng muốn cười hơn.
"Ha ha".
"Ha ha ha".
"Ha ha ha ha".
...
Trong căn phòng tối om, những tiếng cười vô nghĩa đều đặn vang lên, mỗi lúc một lớn hơn, mỗi lúc một nhiều hơn...
Những tiếng cười vô nghĩa kia, chúng hiển nhiên là của Vương Tuyết Nghi. Từ lúc sinh ra tới giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên nàng cười nhiều đến vậy.
Vì cái gì ư?
Vì cái gì chứ. Nó là những tiếng cười vô nghĩa kia mà.
Nàng chỉ là muốn cười, thật lớn...
...
...
"Vương Chi, trò chuyện với ta một chút đi".
Bên trong cấm chế, chẳng biết từ khi nào Ni Na đã đến ngồi cạnh Vương Chi, lời vừa rồi chính là được phát ra từ miệng nàng.
Thật lòng thì nàng đang cảm thấy rất buồn chán. Thay vì ngồi thu lu một mình mà nhìn kết giới xung quanh thì nàng muốn cùng ai đó trò chuyện hơn. Và đối tượng được nàng chọn không ai khác ngoài Vương Chi. Về việc tại sao phải là hắn thì.. thiết nghĩ chẳng cần phải nói ra.
Vậy còn Vương Chi, hắn cũng có ý nghĩ như thế chứ?
"Không rảnh". - Đó là cây trả lời của hắn vừa dành cho Ni Na.
Dĩ nhiên, Ni Na rất không hài lòng với câu trả lời này. Nàng truy hỏi:
"Vương Chi, ngươi làm gì mà không rảnh?".
Nét mặt thản nhiên, Vương Chi đáp gọn:
"Quan sát kết giới".
"Ngươi quan sát nó làm gì?".
Ném cho Ni Na một ánh mắt khinh thường, Vương Chi bảo:
"Đương nhiên là để tìm xem nó có điểm yếu hay lỗ hổng nào không".
"Vương Chi, ngươi nói là quan sát nó để tìm ra điểm yếu, cái kết giới này?".
"Chứ chẳng lẽ ngươi nghĩ ta nhìn cho no mắt sao?".
Bỏ qua thái độ của Vương Chi, Ni Na nhìn hắn từ đầu đến chân một vòng, giọng điệu nghi ngờ:
"Vương Chi, ta chưa bao giờ nghe là ngươi còn biết về trận pháp".
Khe khẽ lắc đầu, Vương Chi xem Ni Na như xem một kẻ ngốc, bảo:
"Nếu ta mà biết thì đã phá giải nó rồi chứ đâu còn ngồi đây quan sát nữa".
Ni Na nghe vậy thì triệt để câm lặng.
Cái gì chứ? Hắn nghĩ mình là ai? Một trận sư kinh tài tuyệt diễm chắc?
Chỉ cần biết liền phá giải được? Phá trận chứ không phải lặt rau a!
Dứt khoát bỏ qua mấy lời nhảm nhí của Vương Chi, Ni Na chuyển chủ đề:
"Vương Chi, cho ta xem nó đi".
"Nó?". - Vương Chi nghi hoặc - "Nó nào?".
"Thì con rắn của ngươi. Ta nghe Hà Linh kể ở Đại hội luyện đan ngươi có mang theo một con Tuyết Linh Xà".
"Ra là ngươi nói rắn con".
Cho tay vào ngực, Vương Chi lấy ra một chiếc túi, bảo:
"Nó ở trong này, nhưng hiện vẫn còn đang ngủ".
"Ngủ?".
"Ừ, hơn một tháng nay rồi. Ta đoán chắc là nó đang trong quá trình lột xác".
Nghe Vương Chi nói thế, Ni Na liền cảm thấy hiếu kỳ:
"Đâu, Vương Chi, ngươi đưa ta nhìn thử một chút".
Truyện khác cùng thể loại
320 chương
202 chương
121 chương
69 chương
27 chương