Phù Thiên Ký

Chương 113 : Lần nữa bất tỉnh

"Hức hức... Vương Chi... Đồ ngu ngốc... Đồ đần độn... Hức hức...". Ni Na bởi vì tâm trạng đau buồn mà chưa thể nhận ra rằng mình đang có một hành động rất tàn nhẫn với Vương Chi. Chẳng những siết chặt hơi thở mà còn trách mắng hắn, thật là... Còn Vương Chi ư? Tâm trí hắn hiện giờ đang rất mơ hồ, trong khi sức lực thì... cực kỳ yếu, đến mức muốn giơ tay đẩy kẻ đang đối xử tàn nhẫn với mình ra cũng không nổi. Việc duy nhất hắn có thể làm là cố phát ra những tiếng "ưm ưm" tội nghiệp và gắng nhúc nhích mấy ngón tay. May cho hắn, ngoài Lăng Tố thì vẫn có nhiều người còn minh mẫn. Hà Khương, Hà Linh, Hoàng Nữ Tú Anh, Cao Cường,... đều lần lượt phát hiện tình trạng của hắn. Tiểu Bá Vương là người đầu tiên lên tiếng: "Ni đạo hữu, hình như... hình như hắn sống lại rồi!". Sống lại? Người đã chết rồi có thể sống lại được sao? Ni Na nghĩ Tiểu Bá Vương là đang an ủi mình, mặc dù mấy lời an ủi này... "Ni Na tỷ, Vương sư đệ... Vương sư đệ... tay hắn đang cử động!". - Lần này thì đến lượt Hà Linh trực tiếp nói. Tay cử động? Theo phản xạ, Ni Na nhìn xuống... Nhúc nhích... nhúc nhích... Nó... nó đúng thật là đang cử động... Gương mặt Ni Na tức thì biến đổi, đến cả tiếng khóc thút thít cũng im bặt tự lúc nào chẳng rõ. Một cách chầm chậm, nàng đưa tay nâng đầu Vương Chi lên, trùng hợp làm sao, lúc này hắn cũng vừa mở mắt ra... Và thế là hai gương mặt, bốn con mắt cuốn vào nhau một cách say đắm... Một giây... Hai giây... Ba giây... "A a a a!!". Một tiếng thét chói tai vang lên. Chủ nhân của nó không ai khác, chính là Ni Na. Cùng với tiếng thét, nàng còn làm ra một hành động vô cùng ấn tượng, đến mức mà cả đời Vương Chi cũng chẳng thể nào quên được: Nàng dùng cả hai tay đem hất tung hắn lên. Ni Na nàng có thân phận gì? Nàng là một tu sĩ! Tu vi của nàng là Linh tuyền cảnh hậu kỳ hàng thật giá thật! Một cú hất tung bằng cả hai tay của tu sĩ Linh tuyền cảnh có bao nhiêu cân lượng? Chính xác thì không đong đếm được. Chỉ thấy sau khi hứng chịu đòn "tấn công" bất thình lình nọ thì cả người Vương Chi lập tức bay lên không trung. ... bay lên... bay lên... ... xoay một vòng... lộn một vòng... lộn một vòng... lộn thêm một vòng... rồi lại lộn thêm một vòng... ... cuối cùng thì... "Rầm!" một tiếng. Hắn nằm bất động trên nền đất cứng. Hoàng Nữ Tú Anh, Tiểu Bá Vương, Cao Tuyền, Hà Linh, Hà Khương,... và thậm chí là Lăng Tố, cả bọn ai nấy đều há hốc trân trối đứng nhìn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và quá đột ngột. Bọn họ hoàn toàn bị động. Bọn họ không hề nghĩ tới khả năng này. Nó quá... quá sức tưởng tượng đối với họ. "Thây... thây ma! Vương Chi hắn... hắn biến thành thây ma rồi!... ". - Ni Na như chẳng nhìn thấy trạng thái khác thường của mọi người, vừa chỉ vào Vương Chi vừa hốt hoảng hô lên. Trái ngược với nàng, lúc này Hoàng Nữ Tú Anh đã chạy lại chỗ Vương Chi, khẩn trương kiểm tra cơ thể hắn... Này là... Gương mặt Hoàng Nữ Tú Anh mỗi lúc mỗi trở nên khác thường. Hơi thở bất ổn, môi mấp máy, mắt chẳng hề chớp dù chỉ một cái... Thoáng chốc, từ trong đôi mắt ấy, một dòng nước chảy dài xuống má Hoàng Nữ Tú Anh... Nàng đã khóc. Đây là lần thứ hai nàng khóc. Nếu lúc nãy là những giọt nước mắt đau buồn chảy ngược vào tim thì bây giờ, chúng là những những giọt nước mắt rơi ra ngoài, những giọt nước mắt của sự vui mừng. Ngẩng lên nhìn mọi người với gương mặt đẫm lệ, Hoàng Nữ Tú Anh cất giọng nghẹn ngào: "Hắn... hắn sống lại rồi. Hắn thật sự sống lại rồi! Hắn thật sự... thật sự đã sống lại rồi... hức ức...". "Soạt" một tiếng, Tiểu Bá Vương nhanh chóng chạy tới. Vừa lay mạnh Vương Chi hắn vừa gọi: "Huynh đệ! Huynh đệ! Ngươi mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy!". Mắt thấy Vương Chi bị Tiểu Bá Vương lay như lay khúc gỗ, Hoàng Nữ Tú Anh không nhịn được hô lên: "Cao đạo hữu, hắn đang bị thương!". Được Hoàng Nữ Tú Anh nhắc nhở, lúc này Tiểu Bá Vương mới ý thức được rằng mình hơi quá tay, vội dừng ngay lại, nói: "Xin lỗi, tại ta hơi kích động". "Được rồi". - Lăng Tố tiến lại, bảo - "Tiểu Bá Vương, ngươi tránh ra một chút để ta giúp hắn tỉnh lại". "Vậy xin nhờ tiền bối". Lăng Tố nhẹ gật đầu, ngồi xuống thế chỗ Tiểu Bá Vương. Tâm niệm khẽ động, một viên đan dược tức thì xuất hiện trên tay nàng, kế đó thì được nàng nhẹ nhàng cho vào miệng rồi giúp Vương Chi nuốt xuống. Xong xuôi đâu đấy, nàng bắt đầu vận linh lực truyền vào người Vương Chi... Hơn mười phút sau... Lăng Tố thu tay lại. "Sư phụ, Vương sư đệ?". "Đừng lo. Tình trạng của hắn đã ổn rồi". "Thật tốt quá! Sư phụ, cảm ơn người!". Chứng kiến vẻ mặt kích động của Hoàng Nữ Tú Anh, đáy mắt Lăng Tố liền lóe lên một tia khác lạ. Biểu hiện của đệ tử nàng từ nãy đến giờ... hình như đã vượt quá mức bình thường nên có. "Khục khục...". "Sư phụ!". Nhìn dòng máu chảy ra từ khóe miệng Lăng Tố, Hoàng Nữ Tú Anh không khỏi lo lắng: "Sư phụ! Vết thương của người?!". Nhẹ lắc đầu, Lăng Tố đưa tay lau đi vết máu, bảo: "Lúc chiến đấu với khôi lỗi đã dùng một bí thuật nên bị phản phệ thôi". "Vậy sư phụ...?". Dường như nhận ra suy nghĩ của Hoàng Nữ Tú Anh, Lăng Tố lại lần nữa lắc đầu: "Yên tâm, nó không ảnh hưởng gì đến căn cơ của ta đâu". Nghe sư phụ mình nói vậy, trong lòng Hoàng Nữ Tú Anh rốt cuộc cũng thả lỏng đôi chút. Một lần nữa, sự quan tâm của nàng lại chuyển sang Vương Chi. Tất nhiên, quan tâm nhiều đến Vương Chi cũng không phải chỉ có mỗi Hoàng Nữ Tú Anh, ở khía cạnh này thì Ni Na tuyệt chẳng kém hơn đấy. Hiện giờ nàng cũng đang nắm chặt lấy tay Vương Chi. Thật lòng thì lúc nãy nàng không phải cố ý hất tung Vương Chi đâu, hết thảy chỉ vì nàng bị hoảng sợ nhất thời thôi. Sự hồi sinh của Vương Chi thật sự là quá khó tin, quá sức tưởng tượng của nàng. Một người vốn dĩ đã chết rồi đột nhiên sống lại, cái này... có chút dọa người đấy. Mặc dù Ni Na nàng là một tu sĩ, thế nhưng mà... đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến một xác chết sống lại, đáng nói hơn là cái xác kia lại còn nằm trong lòng nàng, mở mắt nhìn nàng đăm đăm... Tóm lại là lúc đó nàng đã bị dọa sợ. Hành động của nàng là vô thức phát sinh, hoàn toàn không phải cố ý. Nàng... không có lỗi a. Còn bây giờ? Tại sao nàng lại gần và nắm chặt tay Vương Chi - kẻ mà vừa rồi còn bị nàng nhận định là thây ma? Nàng hết sợ rồi ư? Câu trả lời là: Đúng vậy. Chẳng có gì lạ cả. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ và chứng kiến hành động của mọi người, nhất là của Hoàng Nữ Tú Anh và Lăng Tố thì nàng đã tin Vương Chi cũng không phải thây ma hay gì mà là đã thật sự sống lại. Tuy rằng việc này quá đỗi kỳ lạ và không hợp lẽ thường nhưng đây là tu đạo giới, những chuyện cổ quái nàng cũng đã chứng kiến không ít. Huống hồ, Hoàng Nữ Tú Anh chẳng sợ thì tại sao nàng phải sợ chứ. "Vương Chi". - Lắc nhẹ tay Vương Chi, Ni Na gọi nhỏ - "Ngươi mau mở mắt ra đi. Mau mở mắt ra nhìn ta đi". "Vương Chi...". Cũng chẳng biết có phải vì nghe được những lời dịu dàng hiếm hoi của Ni Na hay không mà cuối cùng Vương Chi đã có phản ứng. Sau một tiếng "ưm" khẽ, hai mắt hắn dần hé mở. Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một gương mặt rất xinh đẹp. Nàng ta có một mái tóc màu vàng óng ánh, một đôi mắt màu lục nhạt hiếm gặp, một chiếc mũi thon cao,... Đây không phải kẻ lúc nãy đã hất tung hắn lên cao sao? Thế là ngay lập tức, hai mắt Vương Chi trợn lên, kế đó thì... nhắm lại. Hắn lại ngất đi lần nữa. Cũng chẳng biết có phải vì bị kẻ nào đó dọa sợ không nữa. P/s: cuối năm công việc bận rộn, từ đây đến mùng 10 chỉ có thể đăng mỗi ngày 1 chương. Mong mọi người thông cảm.