Phù Thiên Ký

Chương 107 : Kiếp trước của Vương Chi (12)

Sau gần nửa giờ miệt mài nấu nướng, cuối cùng Theresa và Abito cũng đã hoàn thành món shabu shabu như ý định ban đầu. Tất nhiên, hầu hết các công đoạn đều là do Theresa thực hiện; cô bé rất thạo, đến mức làm Abito nhìn mà tặc lưỡi liên tục. Giờ thì anh đã hoàn toàn tin tưởng rằng cô bé biết nấu ăn, hơn nữa còn là rất giỏi - điều hiếm hoi đối với một thiên kim tiểu thư. Ai đã dạy cho cô bé? Là phu nhân Marlene sao? Nhưng bất kể cô bé học từ ai đi nữa thì đó cũng là một điều đáng trân trọng. "Abito". - Theresa gọi nhỏ. Ngỡ cô bé có yêu cầu nào đó, Abito hỏi: "Vâng, tiểu thư cần gì nữa ạ?". "Không". Nhẹ lắc đầu, Theresa chỉ vào chiếc ghế đối diện, bảo: "Anh ngồi xuống đi, chúng ta phải dùng bữa". Cô bé bảo anh cùng dùng bữa ư? Nói vậy... món shabu shabu này là làm cho... "Tiểu thư, tôi...". "Ăn với tôi". Ăn với tôi... Câu nói thật ngắn gọn và đơn giản. Ấy vậy mà khi lọt vào tai Abito, anh cảm thấy bản thân như vừa bị trúng phải một thứ ma thuật êm dịu nào đấy. Và... nó làm lòng anh xao động. Theo lời cô bé, anh ngồi xuống bàn, miệng nói khẽ: "Cảm ơn cô, tiểu thư Theresa". ... ... Theo thời gian trôi, ngày tiếp nối ngày, đêm tiếp nối đêm, chẳng mấy chốc mà một tháng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ thiếu vắng ông chủ Marlon, phu nhân Marlene và tiểu thư Rusalka thì mọi sinh hoạt ở nhà Dreamess vẫn diễn ra bình thường. Tất cả không có gì thay đổi trừ quan hệ giữa Abito và Theresa. Mặc dù bề ngoài họ là tiểu thư và người hầu nhưng thực chất họ đã dành cho đối phương một sự quan tâm nhiều hơn mức cần thiết. Ánh mắt họ nhìn nhau, ngữ điệu họ trò chuyện, những điều họ chia sẻ,..., nó hoàn toàn không phải những thứ mà một tiểu thư và người hầu nên có. Vậy mối quan hệ thật sự của họ là gì? Bạn bè? Anh trai và em gái? Hay là... Có lẽ chỉ có họ mới biết chính xác nó là gì. Hôm nay, như thường lệ, Abito lại mang bữa sáng đến cho Theresa; có điều khác với mọi lần, đây là một bữa sáng đặc biệt: nó do chính tay Abito tự làm. Thoạt nghe thì khó tin nhưng đích thực là như vậy. Đừng hiểu lầm, nó không phải món trứng chiên hay cơm chiên gì đâu, trái lại, nó phong phú hơn nhiều. Đó là một bữa ăn theo kiểu của người Nhật, bao gồm: một bát cơm trắng, súp miso với rong biển và đậu phụ non, một miếng cá saba nướng, trứng cuộn và dưa muối. Từ khi nào mà Abito đã trở thành "đầu bếp" rồi? Đáp án dĩ nhiên là nhờ Theresa, cô bé đã dạy cho anh. "Abito, tất cả đều là do tự tay anh nấu sao?". - Nhìn thức ăn trên bàn, Theresa hỏi. Đáp lại cô bé là nụ cười "tự hào" của Abito: "Tôi mong là nó không làm tiểu thư thất vọng". "Nhưng Abito...". - Nuốt xuống một miếng trứng cuộn, cô bé nói - "Anh đã làm tôi thất vọng rồi. Trứng cuộn này khá mặn". Gần như ngay lập tức, nụ cười "tự hào" của Abito hoàn toàn tắt lịm. Ấy vậy mà Theresa vẫn chưa muốn buông tha anh. Nhai hết miếng cá saba, cô bé nhận xét: "Cái này thì quá nhạt". ... "Cái này lại hơi ngọt". "Còn cái này... hơi đắng". Sau cùng, cô bé kết luận: "Bữa sáng của tôi đã bị anh làm hỏng rồi". "Tiểu thư...". - Nuôi chút hy vọng nhỏ nhoi, Abito hỏi - "Thật sự... không có cái nào đạt tiêu chuẩn sao?". Làm như chẳng cảm nhận được niềm "hy vọng nhỏ nhoi" của anh, Theresa thản nhiên đáp: "Không có". Abito đứng chết lặng. Bữa ăn này đã được anh chuẩn bị rất kỹ lưỡng, vốn nghĩ sẽ khiến Theresa hài lòng, vậy mà... "Hì hì..." Trong lúc Abito đang cảm thấy vô cùng mất mát thì một giọng cười khẽ bất ngờ cất lên: là Theresa. "Tiểu thư, cô...". "Tôi đùa đấy, những món anh làm đều rất ngon". Hóa ra là Theresa đang trêu đùa anh. Bất giác, tâm tình Abito bỗng tốt lên hẳn. Anh nở một nụ cười đáp lại cô bé... ... Sau khi rời khỏi phòng Theresa, Abito làm tiếp một số việc lặt vặt rồi đi thẳng ra vườn hoa. Tuy nhiên đây lại không phải vườn hoa mà anh vẫn thường chăm sóc, nó là một vườn hoa khác nằm phía sau ngôi biệt thự, cách khoảng chừng năm phút đi bộ. Mặc dù đã biết tới từ trước nhưng thú thật thì đây là lần đầu tiên anh đến đây, theo yêu cầu của quản gia Lohan - người vốn đảm nhiệm việc trông coi nó - do ông có việc đột xuất phải ra ngoài. Giống như vườn hoa phía trước, nơi này chỉ trồng mỗi hoa hồng đỏ, dù có kiếm mỏi mắt cũng không thể nhìn thấy bất cứ loài hoa nào khác, kể cả hoa dại. "Hẳn hoa hồng đỏ có ý nghĩa đặc biệt nào đó với nhà Dreamess". - Abito thầm nghĩ. Hít vào một hơi, anh nhấc bình tưới hoa sen lên và bắt đầu công việc của mình... Khoảng nửa giờ sau. Toàn bộ vườn hoa đã được Abito tưới xong, có thể xem là đã hoàn thành công việc mà quản gia Lohan giao phó. Theo lý mà nói thì anh nên rời khỏi đây, bởi lẽ anh còn phải chăm sóc vườn hoa phía trước và làm vài việc linh tinh khác nữa. Tuy nhiên, anh đã không làm điều nên làm ấy. Hiện giờ anh đang đứng ở cuối khu vườn, mắt nhìn đăm đăm vào khung cảnh trước mặt: một khu đất trống. Nó rộng chừng trăm mét vuông, mọc đầy cỏ dại, hẳn là đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhưng làm người ta cảm thấy khó hiểu là xung quanh khu đất này lại được một hàng rào hai lớp bao bọc kỹ lưỡng, thậm chí là còn có một cánh cổng khóa chặt trong khi vườn hoa hồng bên cạnh thì lại trống không. Điều này có ý nghĩa gì? Khu đất bỏ hoang kia rất quan trọng, hoặc ít nhất là đã từng như thế, nhưng dù là gì đi nữa thì nó cũng là một nơi khiến người ta tò mò. Đó là lý do vì sao Abito lại nhìn đăm đăm vào nó? Câu trả lời là: "Không". Anh không hề tò mò, dù chỉ một chút. Nó hấp dẫn anh bằng một thứ khác: những hình ảnh. Phải, là những hình ảnh, chúng đang hiện lên trước mặt anh. Tuy nhiên thứ mà anh đang nhìn thấy không phải là một khu đất hoang mọc đầy cỏ dại (dù sự thật thì nó như thế) mà là một vườn hoa. Trong vườn hoa ấy có một đôi nam nữ đang vui đùa cùng nhau. Nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc đen, vô cùng xinh đẹp; nam thì... giống hệt anh! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Chàng trai đang vui đùa với cô gái kia là ai? Tại sao anh ta... Giữa lúc Abito chìm đắm trong khung cảnh hư ảo kia thì một bàn tay bất ngờ vỗ mạnh lên vai anh... Abito giật mình "tỉnh" lại. Ánh mắt hốt hoảng, anh quay đầu ra sau... "Abito, cậu không sao chứ?". Là quản gia Lohan. Nhận ra khuôn mặt quen thuộc của ông, Abito dần bình tĩnh lại. "Abito, trông cậu không được ổn lắm". Trước sự ngờ vực của ông, Abito giải bày: "Tôi không sao. Vừa rồi tôi chỉ bị giật mình thôi". "Vậy thì cậu cho phép tôi được xin lỗi về sự đường đột của mình. Tôi thật sự không nghĩ nó sẽ khiến cậu như thế". Tuy rằng những lời của quản gia Lohan trông có vẻ thành thật nhưng liệu ông có tin tưởng và tin tưởng bao nhiêu vào lý do mà Abito vừa nêu thì e là chỉ có bản thân ông mới biết rõ. Abito chưa bao giờ đánh giá thấp ông, ngược lại, ông luôn làm cho anh có cảm giác bí hiểm về mình, cũng như những thành viên của nhà Dreamess. Đây là một nơi lạ lùng, từ con người cho đến cảnh vật. Anh luôn tìm thấy sự khác biệt ở đây, nó không giống với bất kỳ một gia đình giàu có nào mà anh từng biết. Nó vừa hiện đại nhưng cũng đầy cổ điển. Mặc dù ngôi biệt thự nằm ngay ở ngoại ô thành phố nhưng anh lại có ảo giác như nó đang tọa lạc trên một hoang đảo nào đó. Nó hệt như... một "thế giới" khác. Một nơi mà anh chẳng tài nào hiểu được, cũng giống như việc anh không thể giải thích về khung cảnh mà anh vừa nhìn thấy lúc nãy vậy. Nghe có vẻ điên rồ nhưng anh có cảm giác là mình đã ở đó, trong khung cảnh đó. Nó quen thuộc với anh: những bông hoa, những tiếng cười, những gương mặt,... Thế nhưng rõ ràng là anh chưa từng đến Einland trước đây... "Quản gia Lohan". - Sau một hồi nghĩ ngợi, Abito lần lượt hướng ánh mắt về phía quản gia Lohan và khu đất trống, ngập ngừng hỏi - "Ông... có biết khu đất này bị bỏ hoang từ lúc nào không?". "Sao bỗng dưng cậu lại hỏi về nó?". - Lohan không đáp mà hỏi lại. "Tôi chỉ thấy hơi tò mò. Nó được bao bọc kỹ lưỡng như vậy thì hẳn là phải có gì đó đặc biệt". "Abito". - Nét mặt hơi đổi, Lohan nói, giọng hơi trầm xuống - "Sự tò mò không phải là thứ nên có của một người hầu nhà Dreamess". Nghe thấy ngữ điệu chẳng lấy gì làm thân thiện của quản gia Lohan, Abito biết là mình đã hỏi một điều không nên hỏi. Anh cúi đầu, nói: "Tôi xin lỗi, tôi sẽ chú ý". "Được rồi. Cũng không phải tôi khắt khe hay có thành kiến gì với cậu, nhưng như tôi đã nói, ở nhà Dreamess này, chúng ta chỉ nên làm tốt bổn phận của mình. Đó là cách tốt nhất để sống ở đây". Dừng một chút, Lohan tiếp tục: "Lại nói, về vấn đề của cậu, thú thật cho dù có muốn thì tôi cũng chẳng thể giải đáp. Từ khi tôi đến đây thì nó đã bị bỏ hoang như vậy rồi. Tôi không biết và tôi cũng chưa bao giờ hỏi". Câu nói cuối cùng của ông là một lời nhắc nhở, Abito cho là thế. Bằng một giọng điềm đạm, anh đáp: "Tôi hiểu, quản gia Lohan". ... ... Hôm sau. Abito nhìn căn phòng trước mặt, hơi chần chừ đưa tay gõ cửa. "Cốc cốc" Ngay sau đó, giọng một cô gái truyền ra: "Vào đi, cửa mở". ... Lọt vào tầm mắt Abito là một cô gái xinh đẹp và quyến rũ với mái tóc bồng bềnh màu nâu đỏ. Cô đang ngồi tựa lưng vào ghế, nhìn anh bằng đôi mắt mỉm cười. Cố tình lảng tránh ánh mắt kia, Abito tiến lại gần, đặt tách cà phê xuống bàn, nói: "Cà phê của cô, thưa tiểu thư". "Ngươi có vẻ không thích sự trở về của ta lắm thì phải". - Rusalka nhận xét. "Tôi không dám, thưa tiểu thư". - Abito phủ nhận. "Không dám sao?". - Cười khẽ một tiếng, Rusalka mai mỉa - "Cuộc gọi đến Anaheim không phải của ngươi nhỉ?". "Nó là của tôi". - Abito thừa nhận, lần này thì chẳng còn kích động như trước kia nữa. Trước sự chờ đợi của Rusalka, anh giải thích: "Tôi không muốn Marine nghĩ rằng mình bị bắt cóc hay đã bị ai đó giam lỏng nên phải gọi và giải thích cho cô ấy, và nó là cuộc gọi duy nhất". "Abito, ngươi đang nói xéo ta?". "Tiểu thư đã nghĩ nhiều". "Nếu ta nhận định như vậy và muốn trừng phạt ngươi thì sao?". - Giọng Rusalka bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Đợi hồi lâu vẫn chưa thấy Abito có vẻ gì là sẽ trả lời, Rusalka thu lại ánh mắt, nâng tách cà phê nhấp khẽ rồi bảo: "Ngươi thích nghi khá tốt đấy, Abito... Lần này ta sẽ bỏ qua cho ngươi, coi như đây là món quà cho chuyến đi của ta".