CHƯƠNG 68: ĐẮC KỶ CÙNG KHƯƠNG HOÀNG HẬU Editor: Luna Huang Trên mặt Phong Sầm vắng vẻ, là thẳng đến người nam nhân kia xuất hiện, mới hoàn toàn đổi lại một bộ không chút để ý. Hắn cà lơ phất phơ trừng mắt người nào đó từ trong nhà đi ra, ngồi ở dưới tàng cây nâng bôi trản xem thường, hoàn toàn không có ý tứ muốn phản ứng. Liên Thập Cửu nói. “Xuống đây uống một chén.” Phong đại cốc chủ nhíu nhíu lông mi tráng kiện, rất kiêu ngạo chậm nói. “Tiểu gia thích uống rượu trên tàng cây, có hưng trí ngươi liền lên đây.” Bày rõ là cười nhạo Liên Thập Cửu không biết khinh công. Liên đại nhân cũng không phản bác, thẳng lại rót một ly cho mình. “Liên mỗ là người đọc sách, không quen trên cây. Lại không hái quả dại nhấm rượu, bò cao như vậy làm cái gì.” Phong Sầm liền mặt đen lên leo xuống. Bởi vì còn ở đó nữa, hắn sẽ cảm giác mình là một con khỉ đầy lông. Hắn tự tay túm lấy bôi trản của Liên Thập Cửu, thuận tay ném ra xa xa. “Gia uống rượu còn dùng ly? Khép nép như cô nương gia.” Hắn không học được thanh tú này. Liên Thập Cửu cười cười, sảng khoái tiếp nhận vò rượu hắn đưa tới uống một ngụm lớn. “Nói cũng đúng.” Nhắc tới không khí, thực tại quỷ dị. Hai công tử gia từ lúc quen biết liền hận không thể đâm đối phương hai đao, cứ như vậy ban đêm tân niên đối ẩm, thật sự không biết muốn dọa hỏng bao nhiêu người. Nhiều năm qua ở chung, tuy nói cũng không khoái trá, nhưng Phong Sầm biết, vật trước mặt này có tâm sự. Nói lên, Liên Thập Cửu so với Phong Sầm cũng có điểm khăng khăng của mình. Lúc hắn không nói lời nào, chính là còn đang châm chước, hắn tìm đến Phong Sầm, nhưng cũng không phải có việc cầu hắn, bất quá là không muốn một mình uống rượu thôi. Hắn không nói, không có nghĩa là Phong Sầm bằng lòng làm hũ nút. Thuận tay bắt một cái đùi gà nhai trong miệng, giương mắt hỏi. “Lão tử rất ít ăn tết ở trên kinh, sau xuân này, có phải còn lạnh hơn cả quan ngoại không?” Đây đương nhiên không phải đang thảo luận thời tiết. Mà là hỏi kiểu ý hỏi có thứ mình chỉ, dị động quan ngoại, triều đình bắt tay vào điều tra, các ngươi bên này lại là tính toán gì? Liên Thập Cửu lại nâng đầu nhìn hắn, hỏi một đằng, trả lời một nẻo. “Mới gọi ngươi ăn cơm tất niên, chết cũng không chịu đến, lúc này biết đói bụng rồi sao?” Phong Sầm nghe xong, trên mặt ít có lộ ra vài phần ngưng trọng, không có ý tốt nói. “Bớt lên giọng với ta.” Liên Thập Cửu ngửa đầu lại uống một hớp, nhìn cây hoa mai cách đó không xa. “Từ trước đến nay thượng kinh đều lạnh, Sơ Nhị sợ lạnh, ngươi liền nàng quay về Tự Phong cốc ngốc ở đó một thời gian đi.” Phong Sầm vừa mới nắm vò rượu lên lại để xuống. Ninh Sơ Nhị chính là mạng của Liên Thập Cửu, hiện tại hắn muốn tiễn mạng của bản thân, có thể thấy được chuyện này đã phát triển theo phương hướng xấu nhất rồi. Liên Thập Cửu nói. Vọng Thư Uyển.com “Chính chủ Đại Yến ngu đần, cũng biết khi nào thì nên bảo vệ tốt cho một ba mảnh đất của mình. Động tĩnh của quan ngoại để lòng hắn nghi ngờ, chỉ là không có tin tức xác thực có thể kết luận lai lịch của những người này, Hữu tướng Trương Tư Trung từng là một trong những trọng thần tiên đế uỷ thác, hơn phân nửa triều chính đều hắn nắm giữ, sớm có lòng không phù hợp quy tắc, chỉ cần dẫn thử, liền có thể đưa tâm tư của thánh thượng lên trên người hắn. Chỉ là Liên gia đứng đó nhiều năm, đột nhiên phản chiến khó tránh sẽ làm hoàng thượng càng thêm ngờ vực vô căn cứ, vài ngày trước trong cung truyền đến tin tức, nói Trình Nguyên huyện chúa nhận thượng tướng quân Bang Viên làm nghĩa phụ, ta không nói, ngươi cũng nên biết bọn họ tính toán điều gì.” Cả mày của Phong Sầm đều nhăn lại. Thân hắn không ở triều đình, nhưng là hiểu được mọi chuyện đều phải cẩn thận. Tổ tông Liên gia tương truyền trung lập, lúc này đứng ra, không thể nghi ngờ là thiên đại mạo hiểm phiêu lưu chọi cứng với quan ngoại. Hoàng đế tất nhiên nghi ngờ Liên gia, nhưng ở trong lúc mấu chốt lại không thể không trọng dụng Liên gia. Thượng tướng quân Bàng Viêm là mãnh tướng lương thần số một của Đại Yến, chỉ tiếc, ngu trung. Trình Nguyên lúc này nhận Bàng Viêm làm phụ, thứ nhất là mượn sức Bàng gia, thứ hai, chỉ sợ sẽ là tứ hôn cho Liên Thập Cửu! Lúc trước quan ngoại thái bình, hoàng thượng liền đánh chủ ý dùng Trình Nguyên lôi kéo Liên gia. Hiện giờ tình hình không tốt, hắn nóng lòng muốn dùng Liên gia thu dọn Trương Tư Trung. Trình Nguyên nhận Bàng Viêm làm nghĩa phụ, hiển nhiên chính là cho Liên gia một thế có thể nể trọng. Kể từ đó, không chỉ có không để Liên gia cảm thấy được, cái cọc hôn sự này của mình là mua bán lỗ vốn, còn có thể thiên ân vạn tạ cảm động và nhớ nhung thiên ân. Châu chấu này chỉ cần cột vào một sợi dây, tóm lại bay không xa. Tiền đề thứ tai to mặt lớn kia, là quyết định chủ ý chi Liên gia ngon ngọt, cũng là dò thám, cũng là an tâm. Cọc hôn sự này, Liên gia không tiếp, chính là kháng, chính là tồn tại tâm tư. Tiếp. . . “Ninh Sơ Nhị sẽ hận ngươi chết.” Phong Sầm có chút xấu xa nói. “Ngươi tìm đường chết đa dạng như vậy, ta không thể đảm bảo nàng sẽ làm ra loại chuyện gì.” Vừa mới ở cùng nhau, cứ như vậy lại bị tách ra. Nếu hắn là Ninh Sơ Nhị, sẽ mang theo đao tìm hoàng đế lão nhân liều mạng. Khóe môi của Liên Thập Cửu kéo lại một ý cười chua xót, một tay bấu hai cái vài bàn. “Vui sướng khi người gặp họa sao? Tiểu gia chính là chết, cũng không có phần cho ngươi.” Sắc trời sương thanh, ngồi ở trong đình viện hai người chợt lại lặng im. Phong Sầm biết, đây là chuyện bất đắc dĩ, nếu quả thật có ngày đó, cho dù Liên Thập Cửu kiên trì không chịu nhận cửa hôn sự này, vậy người của Liên gia đâu? Liên Dụ đâu? Lại chính là thái độ gì? “Uy! Ngươi không có việc gì đúng không?” Thật lâu sau, Phong Sầm hỏi ra những lời này, như là muốn xác định cái gì. Liên Thập Cửu cũng không có tiếp lời, mà là đứng lên đi vào trong phòng. “Mệt rồi, đi bồi lão bà hài tử. Một mình ngươi cũng quá cô độc, cũng nên tìm nữ nhân ngủ cùng ngươi đi.” Phong Sầm hung tợn ném vò rượu không rỗng qua đó, trong lòng lại trầm trọng nói không ra lời. Rất rõ ràng, lần này Liên Thập Cửu được ăn cả ngã về không. (Luna: Kỳ thực ta cảm thấy, hai anh sinh ra là dành cho nhau, chị Sơ Nhị có Phì Phì là đủ rồi) * Ninh Sơ Nhị từ đầu đến cuối cũng không biết xảy ra chuyện gì. Chỉ ở lúc mở mắt của ngày hôm sa thấy được giường trống trơn, cùng một tấm giấy viết: Ăn cơm thật ngoan, còn gầy đến cấn xương cốt thế nữa, tiểu gia sẽ không ôm nàng nữa. Nàng mím môi xếp lại cất kỹ, phảng phứt như có thể chứng kiến mắt hàm tiếu hơi có vẻ xoi xét của Liên Thập Cửu. Vài ngày sau, Liên Thập Cửu có đôi khi cũng đến, vẻ mặt như thường đứng ở một chỗ với nàng. Chỉ là số lần lảm nhảm càng ngày càng nhiều. Không gì ngoài bảo nàng tự chiếu cố tốt bản thân, hắn theo bản năng đều phải lặp lại rất nhiều lần, sau đó khi Ninh Sơ Nhị cảm thấy được kỳ quái thì lại thêm một câu: Mập ôm mới dễ ngủ. Liền đảo đi sự chú ý của nàng. Hắn luôn sẽ nhìn nàng xuất thần, lâu trong lòng thân mật nói. “Sơ Nhị, làm sao bộ dạng của nàng lại dễ nhìn như thế.” Đẹp hắn nhìn sao cũng thấy không đủ. Để Sơ Nhị đi quan ngoại, cũng không phải an bài tốt. Không nói trước Trung Thu cùng Ninh lão phu nhân bên này, đó là nàng hiện nay là mệnh quan triều đình, cũng không phải là nói đi có thể đi được. Liên Thập Cửu an bài rõ ràng, lại phải ứng phó đủ loại trên triều đình, không dự đoán được chính là, ở phía sau, để Trình Nguyên chen vào chỗ trống. Cũng chính là ngày hôm sau khi Trình huyện chúa chính thức nhận nghĩa phụ, thân nàng mặc một thân hoa phục lần đầu tiên đến thăm Khâm Thiên Giám của Ninh Sơ Nhị. Lúc đông quan báo lại, Ninh Sơ Nhị đang xoa xoa hai tròng mắt nhìn tử vi tinh trên bầu trời. Trong lòng còn đang suy xét, vật này, ban ngày xuất hiện tinh tượng, rõ ràng là có yêu nghiệt muốn làm loạn triều cương a. Nàng đang nghĩ ngợi nhớ đến thân thể xinh đẹp của Đắc Kỷ, cùng Khương hoàng hậu tự dưng bị móc hai mắt, liền chứng kiến Trình Nguyên đổ mồ hôi đầm đìa bò lên quan tinh thai, quạt quạt nói với nàng. “Chỗ người ngây ngốc là địa phương quỷ quái gì? Bổn cung sắp thành thân với Liên Thập Cửu, đến lúc đó nhớ đến uống ly rượu mừng, tiền lễ không cần ngươi tạng, nhìn bộ dạng kéo kiệt này của ngươi cũng không có bao nhiêu tiền.” Nàng chớp chớp một đôi mắt, một lát không hiểu, người nọ là ảo ảnh hay là thật. Nên nàng mơ mơ màng màng tiến đến, quạt cho Trình Nguyên một cái tát. “Đau không?” Người nằm mơ, nên không biết đau. Trình Nguyên căn bản không ngờ ‘Ninh Sơ Nhất’ sẽ đánh nàng, nguyên bản tồn tại tâm tư để hắn nói cho ‘Muội muội’ hắn biết sau này đừng đến Liên phủ nữa liền bị đánh bay mất tiêu luôn. Nàng nghẹn họng nhìn trân trối trừng mắt Ninh Sơ Nhị: “Ngươi cũng dám đánh bổn cung, quả thực ngươi phản rồi, đây là phạm thượng ngươi biết không?” Ninh Sơ Nhị xem xét nàng một lúc lâu, mới hiểu được lại đây người thật. Đông quan bên cạnh chắp tay nói. Vọng Thư Uyển.com “Huyện chúa thứ tội, địa giới Khâm Thiên Giám chúng ta không sạch sẽ, người thường xuyên giao tiếp với quỷ thần, đầu óc khó tránh đều có chút bệnh hoạn, đại nhân nhà chúng ta nghĩ là quỷ trên thân người, mong rằng người đại nhân có đại lượng, không cần chấp nhặt với hắn.” Trình Nguyên làm sao quản những thứ này. Liên Thập Cửu trường kỳ lạnh nhạt, cùng với thân phận hoàng gia hiện giờ cho nàng, khiến nàng nháy mắt cảm giác mình có chỗ dựa vững chắc. Cậy vào lúc sau, lợi trảo lúc trước thu liễm liền cũng lộ ra ngoài, trong miệng quát lên: “Càn rỡ! Giữa ban ngày chỗ nào có quỷ nhập vào người!” Đưa tay liền quạt đến trên mặt Ninh Sơ Nhị. Một tát này, Ninh Sơ Nhị chỉ nghiên thân là tránh được. Trình Nguyên không nghĩ tới nàng sẽ tránh, lại thêm một cái tát rỗng, suýt nữa ngã nhào trên đất. Ở đây, ngoại trừ đông quan, còn có vài nha hoàn Bàng gia đi theo hầu hạ, tự dưng vẫn là để nàng cảm thấy mất mặt, có thể suy nghĩ là biết Trình Nguyên căm tức đến cỡ nào. Nàng sửa sang lại y quan, vài bước tiến lên kéo lấy quan bào của Ninh Sơ Nhị. “Người đâu, bắt hỗn trướng bất phân tôn ti này cho bổn cung!” Ninh Sơ Nhị lại chỉ nhìn Trình Nguyên, hết sức nhận chân hỏi. “Ngươi có phải có một muội muội tên Muội Hỉ không a? Hồ yêu không phải đều có bộ dạng khuynh quốc khuynh thành sao?” Trong đầu tràn đầy tử vi tinh, tất phát sinh biến cố thác loạn. Chỉ là Liên Thập Cửu cũng không phải Trụ vương, nhất định sẽ không không để ý phát thê (thê tử kết tóc), ngược lại thú người khác không phải sao? Nàng không tin, một chữ cũng không tin tưởng. Cả khuôn mặt Trình Nguyên đều tức giận đến xanh mét. Nàng căn bản không biết ‘Ninh Sơ Nhất’ đang nói cái gì, chỉ nghe đã hiểu hắn nói, nàng vẫn chưa tư thái khuynh thành. Dậm chân quát. “Người đâu! Người đâu!” Quát to bén nhọn kia, cuối cùng để Ninh Sơ Nhị thanh tỉnh vài phần. Nếu đặt ở bình thường, y theo tính tình của nàng, lại ngang bướng, tất nhiên sẽ tiến lên bồi mấy khuôn mặt tươi cười, trơ mặt ra nói lên hai câu lời hay. Chỉ là tin tức Trình Nguyên mang đến thật sự quá chấn động, trong khoảng thời gian ngắn căn bản để nàng tiêu hoá không được. Trương giám chính chống gậy bò lên, mấy tên khắc lậu chương đi theo không biết nói bao nhiêu lời hay, cũng chưa có thể ngăn cản Trình Nguyên mang người đi dưới cơn thịnh nộ. Mà Ninh Sơ Nhị, từ đầu đến cuối, cũng chưa qua một câu.