CHƯƠNG 28: LẦM ĐẦU GIAO PHONG Editor: Luna Huang Ý đồ đến của Trình Nguyên rất rõ ràng, nhất định là Liên Thập Cửu, nhưng mục đích cũng là chính thất của Liên phủ. Trình Nguyên này, sinh phụ chính là kiện tướng đắc lực thủ hạ của Lộc Xương hầu Nhạc Thâm lúc tiên đế tại vị, Võ An tướng quân Trình Vệ Niên. Lúc đầu bình nam, ngoại tộc phát binh quan ngoại, đó là hắn cùng Lộc Xương hầu lĩnh ba mươi vạn tinh binh gắt gao kháng, thật có thể nói là hán tử thiết cốt. Trình gia, liền cũng là bởi vì một trận chiến này bội thụ hoàng ân. Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, hàng năm chinh chiến đã để thân thể của Võ An tướng quân vất vả lâu ngày thành bệnh, giao ra binh quyền, tại gia không hưởng bao lâu khinh phúc liền đi. Tiên đế vì đồng tình trung thần, phong quang đại táng, còn muốn ôm nữ nhi duy nhất của hắn vào trong cung, giao cho hoàng hậu, bây giờ là Thịnh Viễn thái hậu nuôi nấng. Tất cả chi phí ăn mặc, toàn bộ y theo chế độ của công chúa. Sau khi chết phong quang, người tắt thở không cảm giác được. Hoàng gia thương cảm, cũng bất quá là làm cho người sống nhìn. Mấy năm sau, khi mọi người từ từ quên lãng chuyện này, ngày của Trình Nguyên, cũng liền không tốt như vậy. Năm ngoái thái hậu hoăng, Trình Nguyên liền xuất hoàng cung. Đối ngoại tuyên bố là, tưởng niệm nhà cũ của Võ An phủ, về thăm nhà một chút. Thế nhưng mọi người đều biết, Võ An tướng quân không cha không mẹ, phu nhân lại sớm vong, Trình gia sớm không ai rồi, Trình Nguyên nếu là thật tưởng nhớ cái nhà kia, cũng sẽ không hơn mười năm mới nhớ tới. Người sáng suốt đều biết, Trình Nguyên huyền chủ đây là không ở nổi trong cung nữa. Nàng vốn cũng không phải là hoàng thất sở xuất, cùng hoàng tử công chúa cũng không có tình huynh muội đáng nói tới gì. Đó là thái hậu, cũng bất quá làm mặt mũi. Hôm nay hoàng thượng, lại là mắt nhắm mắt mở chỉ lo bản thân hưởng thụ. Lê dân bách tính đều có thể không để ý, còn có thể quản một công chúa gởi nuôi ở trong cung sao? Hiện tại Trình Nguyên đem đầu óc động đến Liên gia, vì đó là tìm một đại thụ dựa vào. Thân phận tuy nói không giống lúc trước, nhưng là lộ vẻ danh hiệu của huyền chủ. Tương lai hoàng thượng biết thời biết thế, kết hôn sự này. Ngoài sáng nhìn, Liên Thập Cửu thành Phò mã, phía sau lại không chiếm được nửa phần trợ lực. Ngay cả Liên phủ, sau này muốn quét tuyết trước cửa, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Liên tiểu thú đương nhiên không rõ rất nhiều quan hệ của phương diện này, chuyện của người lớn hắn hiểu không nhiều như vậy, chỉ biết là huyền chủ cây quạt lông chim kia là khách quen của Liên phủ. Vọng Thư Uyển Một ngày này, Ninh Sơ Nhị hạ nha, ngược lại trong thư viện thay đổi nữ trang đi tới Liên phủ. Liên tiểu thú liếm mứt quả đứng ở trong viện, nguyên bản chính là chờ nhìn bộ dáng của nàng, nhưng nhìn thấy người hắn lại dang chân ngắn chạy đi. Hắn cảm thấy, nương không cần hắn, mặc dù là hắn muốn nương, vậy hắn cũng phải xiết một chút, nếu không sẽ ra vẻ mình cho không. Đây là tự tôn thuộc về tiểu gia hỏa, người lớn không làm được loại sự tình này. Ninh Sơ Nhị dòm cái mông to của nhi tử nhà mình, thật muốn nói một câu: Ăn ít một chút đi. Tổng như thế bị Phì Phì bỏ qua, Ninh Sơ Nhị khó tránh khỏi buồn, đến hậu trù âm thầm hòa hoãn một chút. Không nghĩ đến vừa bước vào địa giới, liền thấy bên trong đứng một danh nữ tử vóc người cao gầy, chính được một đĩa điểm tâm trang bị đầy đủ đặt lên vỉ hấp. Nàng ăn mặc địa cung trang, một thân kim cẩm thêu liễm diễm tinh xảo. Tóc mây có gắn châu ngọc, rũ xuống một viên châu ngà tượng sắc, quả nhiên thập phần tươi đẹp, tục. Phía sau hai thị nữ, vốn nên ở bên giúp đỡ, lại cầm cây quạt lông chim to lớn trong tay, trực lăng lăng vươn cao. Ninh Sơ Nhị không nói chuyện, cúi đầu lấy tạp dề mang lên người, vén tay áo dự định đi xử lý bữa tối của hôm nay. Nàng đương nhiên biết nữ nhân trước mặt này là ai. Dùng lời của dân chúng Tứ Cửu thành nói, mặt dạch còn phải chứa chút phô trương. Nàng nhận biết Trình Nguyên, nên lười sống chung. Dù sao ai ở “Nhà mình” thấy nữ nhân, trong lòng cũng sẽ không vui vẻ. Vưu kì người này, còn minh mục trương đảm đánh chủ ý nhi tử cùng trượng phu ngươi. Trình Nguyên không nhận biết nàng, đuôi mắt vừa nhấc kêu lên. “Bên kia cái kia, trù nương của Liên phủ? Qua đây giúp bổn cung xắc măng, bổn cung cần.” Dưới chân của Ninh Sơ Nhị không ngừng, tiếp tục chuyện của mình. “Chớ không phải là một người điếc?” Trình Nguyên chưa từng bị như vậy bao giờ, nhưng cũng không muốn lưu lại danh tiếng ngang ngược kiêu ngạo ở Liên phủ. “Trù nương này, ngươi nghe được bổn cung nói chuyện?” Nàng nâng cao thanh âm, đối phương vẫn không có hồi âm. Phen lãnh đối này, thực tại để Trình Nguyên khí lửa. Thầm nghĩ, lão phu nhân Liên phủ ngươi không muốn ta gả tiến đến, ba lần bốn lượt làm bất hòa ta cũng không sao. đến nha hoàn trong Liên phủ cũng dám không nhìn ta? Đưa tay kéo lấy nàng nói. “Làm cái gì? Bổn cung cũng không tin, Liên phủ có thật không biết dùng một người điếc làm nha hoàn?” Trình Nguyên kéo lần này, xem như là lực đạo không nhỏ. Ninh Sơ Nhị lại đứng vững vàng, chỉ là nét mặt hiện ra vài phần không nhịn được. Đó là một người ngây ngô lâu trong đống nam nhân, thân thể tự nhiên so với nữ tử sống an nhàn sung sướng rắn chắc chút. Chỉ thấy nàng quét Trình Nguyên một mắt, xoay người cầm thái đao đi tới phụ cận nàng. Cà cà mấy lần, cắt măng trên tấm thớt thành một đống không ra hình dạng, sau đó giơ chân lên đi đến bên trong. Ninh Sơ Nhị không nghĩ Trình Nguyên có thể làm khó dễ nàng hay không, phản chính nàng sớm muộn gì sẽ thân phận của mình. Mà nàng, sẽ không vì Trình Nguyên mà khôg đến Liên phủ. Hai nữ nhân chiến tranh, chính là bắt đầu lật đổ “Chính quyền” của đối phương. Chuyện hôm nay, trong lòng nàng là có so đo. Hảo đoan đoan một khối măng mùa đông, sinh sôi thành “Lưu manh”. Điều này làm cho Trình Nguyên vốn là muốn cắt miếng sào, suýt nữa té xỉu ở trước lò bếp. vongthuuyen.com Nàng tất nhiên là muốn dùng trù nghệ lấy lòng Liên Thập Cửu, hôm nay nháo như vậy, còn làm thế nào? “Kỹ thuật xắt rau của thiếp thân không tốt, còn thỉnh huyền chủ kiến lương.” Trình Nguyên muốn phát hỏa, Ninh Sơ Nhị so với nàng trước một bước. Khuôn mặt tiếu ý cúi người thi lễ. Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, Ninh Sơ Nhị dùng những thứ bản lĩnh trên triều này, đến nơi này càng thêm thành thạo. Trình Nguyên không nghĩ nàng sẽ, như vậy không khỏi tỉ mỉ quan sát hai mắt. Nàng mặc rất mộc mạc, một thân áo giao lĩnh đuôi ngắn hoa văn miên hoa, váy nguyện hòa có một khối vải thủy lam lục bên trên. Trên đầu long lăng hư kế, chỉ trâm điểm thúy, trắng trong thuần khiết. Nhìn kỹ dưới gương mặt đó, mang tới thanh nhã cho thân trang phục này. Thoáng đuôi mắt nhảy, câu dẫn ra kiều diễm như hoa đào, mắt hạnh như tơ, ngước mắt mỉm cười cong thành nguyệt nha, lại thêm vài phần ngây thơ. Đây là mặt rất khó làm cho người ta chán ghét. Trình Nguyên nhìn nàng, đột nhiên cười. “Nguyên là bổn cung mắt vụng về, không biết là Tiền thiếu phu nhân. . .của Liên phủ.” Nàng xem qua bức họa của nàng, trước có chỡ không nhìn ra là bởi vì. . . Ngươi gặp qua nữ nhân nào đã hòa ly mà còn ở hậu trù của tiền phu chưa? ! ! Việc này không hoang đường? ! Trình Nguyên âm thầm vững vàng, nét mặt hàm tiếu bất lộ thanh sắc. Ninh Sơ Nhị so với nàng càng trầm trụ khí, liêm nhẫm thi lễ trả lời. “Thiếp thân họ Ninh.” “Nga?” Trình Nguyên lên tiếng. Nàng đương nhiên nàng họ Ninh, không riêng như vậy, nàng còn biết nàng có một ca ca sinh đôi nhậm chức ở khâm thiên giám. Mà Ninh Sơ Nhị, từ khi ly khai Liên phủ liền ở trong nhà chiếu cố lão nương ấu đệ, đến cửa cũng rất ít bước ra. Nữ tử tiểu hộ môn, mặc dù làm chủ mẫu ở đại hộ mấy năm, như trước khó nén không phóng khoáng. Đây là Trình Nguyên trước khi biết Ninh Sơ Nhị. Hôm nay thấy, lại phát hiện nàng cùng cách nghĩ của mình, hoàn toàn bất đồng. ‘Thiếp thân’ Đó là một từ nhi nại nhân tầm vị. Nét mặt Trình Nguyên mỉm cười, đưa tay lôi cổ tay của nàng, tư thái thật là thân cận. “Tại trạch tử có thể gặp gỡ Ninh tỷ tỷ, có thể thấy được cực có duyên phận, tỷ tỷ nếu không phải ghét bỏ, không ngại chúng ta tìm nơi địa phương dùng trà?” Ninh Sơ Nhị nhìn vẻ mặt “Dịu dàng” của Trình Nguyên, cũng cười nói. “Sợ là không thích hợp. Thiếp thân đáp ứng Hấp nhi phải làm canh cá chua ngọt, nếu huyền chủ mệt mỏi, liền đi chính sảnh nghỉ ngơi một hồi, bữa tối trò chuyện tiếp không muộn.”