Thái phu nhân Kim thị thở dài, xem ra chuyện của đại a đầu không thành rồi. Thượng Quan phu nhân đã tỏ vẻ nhìn thấu hết ý tứ của bà, còn có ý khinh thường đại a đầu nữa. Quả nhiên thứ xuất không thể dùng được. Nghĩ đến đây bà ta liền thấy đại a đầu vô dụng, cho nàng ta một cơ hội tốt như thế mà còn không thể nắm chắc, uổng công bà da mặt dày kêu nàng ta lại đây, hiện tại còn khiến bà ta mất hết mặt mũi. Thái phu nhân là người thích giận chó đánh mèo. Bà ta cho rằng mình chẳng làm sai điều gì cả mà Thượng Quan phu nhân lại không cho mình một chút thể diện nào. Tốt lắm! Ngươi muốn Tứ nha đầu thì ta lại cố tình không cho ngươi được như ý. Chỉ là một quan tứ phẩm mà còn muốn cưới đích nữ của phủ Trấn Viễn hầu ta à? Nghĩ hay thật đấy! “Mời Đại phu nhân qua đây!” Thái phu nhân bảo Khưu mẫu. Đại phu nhân Tiết thị từ sớm đã biết chuyện của thứ nữ mình. Bây giờ Thái phu nhân lại bảo bà qua có phải không muốn bà nghĩ biện pháp thúc đẩy chuyện này? Nhưng là bà còn muốn giữ thể diện, chỉ vì một thứ nữ thấp kém mà suy nghĩ thì bà thật sự không làm được! .Đến lúc đó có nên nói bà bị bệnh không? Nhưng như vậy thì quyền quản gia trong nhà này cũng phải giao ra. Nhị đệ muội còn nóng lòng muốn thử đấy! Đang lúc Tiết thị miên man suy nghĩ thì bất giác cũng đã đến Hỉ Nhạc đường. Tiết thị hỏi Thái phu nhân: “Mẫu thân gọi con dâu đến đây không biết là có chuyện gì?” “Có chuyện gì? Ngươi làm mẫu thân mà cũng chẳng thèm quan tâm hôn sự của nữ nhi mình vậy sao? Đại a đầu đã mười bảy tuổi rồi mà còn đến phiên lão thái bà ta quản. Ngươi không thể xử lý tốt chuyện hôn sự của đại a đầu sao hả?” Lời này thật oan ức! Tiết thị lòng đầy căm giận. Lúc đầu chính lão nhân gia ngài nói không vội, cứ từ từ mà tính, bây giờ tính không được thì lại đổ tội hết lên đầu ta! Tiết thị nén giận trong lòng, nói: “Đều là con dâu không tốt, chờ con dâu trở về nhất định sẽ tìm cho Đại cô nương một mối hôn sự tốt ạ.” “Thôi, thôi. Con cứ làm chủ đi, dù thế nào thì cũng tìm một mối tương đối tốt, không có phiền phức gì. Nó tuổi cũng lớn rồi, không chừng lại lỡ thì!” Nói như thế thì Thái phu nhân đã thôi đánh chủ ý lên Lý Tử Trân rồi, Tiết thị không khỏi mừng thầm, nói: “Con dâu nhất định tìm một nhà vừa ý! Cam đoan năm nay Đại cô nương có thể xuất giá. Lại nói quý phủ chúng ta đã lâu rồi không có việc vui, thừa dịp xuân về hoa nở, con dâu nghĩ quý phủ chúng ta cũng nên làm một bữa xuân yến mời những người quen biết trong thành đến nghe nhạc. Cái chính là để xem mặt Đại cô nương, thứ hai là cũng để nói cho mọi người biết Tứ cô nương của chúng ta đã trở lại. Mẫu thân thấy có được không ạ?” “Ừ, cũng tốt. Vậy con cứ vậy mà làm đi.” Con dâu này quả nhiên hiểu được lòng ta. Tiết thị ra khỏi Hỉ Nhạc đường mà trong lòng cứ bất mãn với Kim thị. Chính mình làm việc không tốt lại xả hết lên người của người khác, luôn luôn như thế! Chả trách được chẳng có ai thích bà! Đại phu nhân muốn tổ chức xuân yến cũng là có tư tâm. Nữ nhi của bà ta, Tam cô nương Lý Tử Kỳ cũng đến tuổi rồi, nhân cơ hội này cũng để người khác nhìn xem, nói không chừng sẽ có người để ý đến. . Nhưng mà khách nhân đến dự tiệc cũng phải xem xét cho thật kỹ. Không thể mời người sa cơ thất thế, phải mời mấy nhà thân thích, nhà mẹ đẻ của bà là phủ Tề quốc công cũng phải mời, để cho bọn họ nhân cơ hội này đưa con gái cháu gái tới mà tìm mối tốt. Phải về cùng con dâu cả thương lượng mới được! Lý Tử Trân biết quý phủ muốn tổ chức xuân yến thì cả người đều ngơ ra. Ý tứ ẩn sau chuyện này nàng ta cũng hiểu được. Cái gì mà xuân yến chứ? Còn không phải là tiệc xem mắt sao? Tuy rằng nam nữ không thể gặp mặt nhưng phu nhân các nhà đều tham gia. Cho nên ý lão thái thái chính là không muốn mình gả đến Thượng Quan phủ nữa! Phải làm gì bây giờ? Nàng ta đối với Thượng Quan Thanh căn bản là đã mê luyến đậm sâu, nếu phải gả cho người khác thì chính là sống không bằng chết! Không được! Nhất định phải nghĩ ra biện pháp! Không thể để mọi thứ tan tành như thế được!