Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chương 10 : Động tác thân mật

Miệng hắn lại khép rồi há lại nhiều lần như vậy, quay lại cửa phòng, sau khi xác nhận mình không vô lộn phòng, mới nặng nề đi tới, "Lăng Không?" Trong mắt lóe ánh sáng giảo hoạt, "nói bao nhiêu lần rồi, mặc dù ngươi là tiểu hòa thượng đã thoát khỏi hồng trần, nhưng phải gọi ta là Mộ cô nương, nào có đạo lí gọi thẳng khuê danh con gái." Tiêu Trúc nhận ra được âm thanh của nàng, thở phào một hơi, để đồ trong tay xuống, liên tục vỗ ngực, "Ngươi làm sao lại biến đổi thành hình dáng mà tiểu nạp nhận không ra, may mà giọng nói vẫn giống như thường ngày." Rũ mắt nhìn lọn tóc ướt nhẹp của nàng, sau đó ngước mắt cười một tiếng với nàng, "Mộ cô nương, không gọi Lăng Không kêu thật thuận miệng, ngươi cũng có thể gọi tên của ta, đừng học người ta động một chút là Tiêu Trúc đại sư, tiểu nạp sẽ ngại lắm." May mà cách hắn một đoạn ngắn, không thì nàng sẽ phun nước lên mặt hắn mất. Mỗi lần nói chuyện với tiểu hòa thượng kỳ quái này, nàng đều có cảm giác ông nói gà bà nói vịt, hoàn toàn không theo kịp suy tư của hắn. Đặc biệt là mỗi lần hắn mở miệng, khuôn mặt khả ái cố làm ra vẻ lão thành, cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, vô cùng tức cười. "Khụ khụ.... thật là nói không lại ngươi, lão hòa thượng của núi Thiếu Thất làm sao dạy ra được tiểu hòa thượng như ngươi? Không trông coi thật tốt, lại còn để xuống núi, cũng không sợ bị...." Nàng chợt nghĩ đến một thân võ công quỷ dị của hắn, mím môi không nói chuyện nữa, tiểu hòa thượng này đúng thật là có đủ năng lực tự bảo vệ mình, hắn không đi khi dễ người khác là đã A Di Đà Phật rồi. "Lăng Không, ngươi muốn nói cái gì?" Hắn thoải mái dìu nàng đứng lên, ngồi xuống mép bàn, không chút nào hiểu được giữa nam nữ phải có kiêng dè, động tác thân mật, động tác như vậy so với bất cứ kẻ nào làm cũng thật tự nhiên.