Phu quân ngốc của ta
Chương 22 : Bão nổi
Ban đêm, bởi vì không đành lòng quấy rầy giấc ngủ của hắn, nàng không nói gì thêm, nhưng không có nghĩa là sáng hôm sau nàng sẽ không bày tỏ bất mãn của mình.
Bắt đầu từ buổi sáng, nàng gần như chưa nói với hắn một câu nào. Gọi hắn rời giường, thay y phục, rửa mặt chải đầu thay hắn, cùng đi dùng bữa sáng, tóm lại, tất cả mọi chuyện đều làm trong yên lặng.
Cho dù là kẻ ngu dốt cũng có thể nhìn ra được, nàng đang tức giận, hơn nữa còn là rất tức giận.
"Mộng Mộng...."
Thật cẩn thận gọi nàng, nhưng nàng lại chẳng thèm quay đầu, liếc hắn một cái. Lần đầu tiên Tư Đồ Dương Lễ ngốc ngếch, khờ dại cảm thấy tức giận, về phần đối tượng tức giận thì đương nhiên là lão cha của hắn, nguyên nhân tức giận dĩ nhiên là vì lão cha lừa hắn.
Rõ ràng cha nói: hắn đè lên Mộng Mộng như thế thì Mộng Mộng sẽ thật cao hứng. Thế nhưng, dáng vẻ bây giờ của Mộng Mộng chẳng có chút xíu cao hứng nào, thậm chí trên mặt cũng chẳng nở nụ cười, cũng không để ý đến hắn, hoàn toàn là đang tức giận mà.
Hic, hắn muốn cáo trạng với nương...
Vân Mộng Khởi mặc kệ hắn, kéo tay hắn đi theo phía sau tiểu Thu, chuẩn bị đến phòng ăn dùng bữa sáng. Tư Đồ Dương Lễ bĩu môi, thở phì phì một người sinh hờn dỗi, tính toán đợi lát nữa gặp nương liền cáo trạng, để nương dạy dỗ cha một chút.
Quả nhiên, đúng như hắn suy nghĩ, mới vừa tiến vào phòng ăn, hắn liền giãy khỏi tay nhỏ bé của Vân Mộng Khởi, ba bước thành hai vọt tới trước mặt Ngọc Tuyết Lâm, bắt đầu cáo trạng.
"Nương, cha lừa con."
"Ta đâu có lừa con!" Không đợi nương tử có phản ứng, Tư Đồ Chính Không giành trước hô to oan uổng. Hắn nhiều nhất cũng chỉ là dẫn sai đường chút chút thôi, đâu có nghiêm trọng như nhi tử nói chứ, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân lừa nhi tử. Cho dù có, đó cũng là lừa gạt có thiện ý! -lequydon-
Trợn mắt liếc tướng công một cái, ý bảo hắn ngậm miệng, sau đó lại hòa ái dễ gần quay đầu đối mặt nhi tử, ôn nhu hỏi: "Cha con lừa con cái gì thế?"
"Nương, nương, con nói với người..." Hắn vội vàng nghĩ muốn nói rõ chuyện gì đã xảy ra.
Vân Mộng Khởi mới lười đi quản bọn họ, tự mình đi đến bên bàn ngồi xuống, không hề nói gì, liền ngoan ngoãn cầm lấy bát đũa, bắt đầu khoan thai dùng bữa.
Bữa sáng hôm nay chỉ có phu thê Tư Đồ cùng hai người bọn họ, Tư Đồ Doãn Văn không có ở đây, hắn đã đi nơi khác bàn chuyện sinh ý.
"Con nói từ từ thôi, đừng gấp." Nàng kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình, nhẹ nhàng vỗ về đầu hắn, muốn hắn không cần gấp.
Tay hắn vô cùng không lễ phép chỉ vào Tư Đồ Chính Không, "Rõ ràng cha nói là sau khi cởi sạch liền đè lên người Mộng Mộng thì Mộng Mộng sẽ cao hứng, nhưng là Mộng Mộng đều không vui, còn tức giận nữa." Đó không phải là lừa hắn thì là cái gì, cha quá xấu rồi.
"Phụt." Ngụm cháo vừa vào trong miệng, đã bị lời của hắn dọa đến mức phun ra.
Nàng đã nghĩ sao biểu hiện tối hôm qua của hắn lại vô lễ như thế, hoàn toàn khác hẳn lúc bình thường, luẩn quẩn hồi lâu hóa ra là do cha dạy hắn mấy thứ linh tinh, lung tung.
"..."
Tư Đồ Dương Lễ vừa nói khiến hai nữ nhân ở đây đều hung hăng nhìn về phía đầu sỏ gây nên. die,,.,,nnn,...,da,,,n,,,...le..,,,qu,,,y....donnnn
"Ha ha...." Xoa xoa gáy, có chút xấu hổ cười cười, Tư Đồ Chính Không cũng biết cách nói đó có chút thái quá, nhưng hắn cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ nương tử giao phó thôi, về tình hẳn là có thể tha thứ đi.
Ngọc Tuyết Lâm vươn tay dùng sức véo một cái trên đùi hắn, hắn đau nhưng không dám nói gì.
"Rốt cuộc chàng đã dạy tiểu Dương cái kỳ quái gì thế?" Cho dù là muốn hoàn thành nhiệm vụ nàng giao phó, cũng đâu cần phải nói lung tung vậy chứ? Hoàn toàn dẫn sai đường cho tiểu Dương, nhìn việc hắn làm ra này, thật khiến người ta dở khóc dở cười.
"Cái này sao có thể nói là lung tung chứ, ta chính là dùng phương thức tiểu Dương có thể nghe hiểu để dạy dỗ nó mà thôi." Đúng, chính là như vậy, hắn đâu có cố ý chỉ sai đường cho tiểu Dương, chẳng qua là hắn dùng phương thức tiểu Dương có thể nghe hiểu để dạy dỗ nó tiến hành động phòng thế nào mà thôi. Đúng, đúng vậy, chính là như vậy, hắn không có sai.
"Chàng còn lý sự nữa hả!" Tức giận lại nhéo hắn một cái, đối với sự cưỡng từ đoạt lí của hắn có vài phần tức giận.
"Ta..." Còn muốn biện minh thêm cho mình, nhưng thấy thê tử giống như thật sự hơi tức giận, hắn đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Hắn đúng là thê nô điển hình, vô cùng sợ thê tử.
Thấy hắn ngoan ngoãn ngậm miệng, nàng lại quay đầu tiếp tục ôn nhu nói với nhi tử: "Tiểu Dương, con đừng nghe cha nói hươu nói vượn, con chỉ cần làm theo tâm ý của mình là được."
Thân là phụ mẫu bọn họ vốn không nên nhúng tay vào chuyện động phòng của con, nếu như không phải tình huống của tiểu Dương đặc thù, mà bọn họ rất hi vọng có thể ôm tôn tử, thì chắc chắn sẽ không nhiều chuyện như vậy. -leqydon-Nhưng là, dù sao chuyện đó cũng cần hai bên cam tâm tình nguyện mới được, có lẽ bọn họ không nên cưỡng cầu nữa, cứ thuận theo tự nhiên không chừng còn có thể phát triển ngoài ý muốn.
"Tâm ý? Là cái gì ạ? Có thể ăn sao?" Sao hắn toàn cảm thấy hai ngày nay cha nương luôn nói những lời hắn nghe mà không hiểu vậy?
"Đó không phải đồ ăn, mà là suy nghĩ trong lòng con." Đối với nhi tử, Ngọc Tuyết Lâm luôn có vài phần kiên nhẫn, tay ngọc dịu dàng chỉ vào trái tim hắn, nhẹ giọng nói với hắn.
"Suy nghĩ trong lòng ạ?" Nghiêng đầu, dáng vẻ như chưa hiểu rõ lắm.
"Ừ, trong lòng con đang nghĩ gì? Con thích cha dạy con làm chuyện gì?" Nói là muốn thuận theo tự nhiên, nhưng nàng giống như cũng không có ý hoàn toàn buông tha.
Đôi phu thê này luôn là như thế, một người đóng mặt trắng (vai thiện), một người đóng mặt đen (vai ác), nhưng cuối cùng vẫn phải đạt được mục đích của bọn họ, lần này, cũng sẽ không ngoại lệ. Nếu Tư Đồ Chính Không đã dẫn sai đường đẩy nhi tử đến tình trạng này, vậy nàng chỉ cần thêm chút sức, là có thể rất thuận lợi đạt tới mục đích, khiến sự tình phát triển thêm một bậc nữa.
Vốn đang giống như không có việc gì vừa dùng bữa sáng, vừa nghe bọn họ nói chuyện, nhưng cuối cùng sao nàng càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, đặc biệt là mấy câu tiếp theo của Ngọc Tuyết Lâm, nàng lại càng khó tin, ngẩng đầu nhìn về phía bà bà.
Ai, nàng hẳn là không nên nghĩ rằng nương sẽ đứng đắn hơn, chẳng phải vẫn nói cái gì mà gần son thì đỏ, gần mực thì đen sao? Hai người họ sống chung nhiều năm như thế, sao không bị nhiễm tính xấu của nhau chứ? Song, nàng thật ra có vài phần tò mò,rất muốn nhìn một chút, rốt cuộc đôi phu thê đó sẽ dẫn Tư Đồ Dương Lễ lầm đường lạc lối đến mức nào. Trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị rồi tiếp tục vùi đầu dùng cơm.
"Cởi sạch ạ, xấu hổ...Thế nhưng....Ngủ thấy rất thoải mái." Vừa nghĩ đến cảm giác ấm áp, nhẵn nhụi lúc da thịt cả hai kề sát nhau, không biết vì sao hắn liền đỏ mặt.
Xem ra, tuy rằng bảo hắn cởi sạch sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hắn lại cực kỳ thích cảm giác lúc da thịt hai người trần trụi kề sát nhau. die,niennnnda,,nnnlequuydooonnn
"Vậy con có thích không?" Tuy là một nhi tử ngốc, nhưng nó vẫn có bộ phận trực giác này nọ của nam nhân, Ngọc Tuyết Lâm thật giống như thấy ánh sáng hi vọng đang lấp lánh, hai mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn.
"Thích ạ." Gật gật đầu, không thể nói rõ vì sao, nhưng hắn chỉ thích ôm Mộng Mộng ngủ cùng một chỗ như vậy, cảm giác vô cùng thân thiết, mà hắn cực kỳ thích kiểu thân thiết đó.
"Nếu thích, vậy buổi tối con tiếp tục làm theo lời cha con dạy bảo là được." Ha ha, nàng thật là quá thông minh.
Ở trong lòng vênh váo tự đắc bội phục chính mình, còn không quên lén làm một hành động thắng lợi với tướng công, trên mặt ngoài vẻ đắc ý vẫn là đắc ý.
Tư Đồ Chính Không không ngại công lao của mình bị thê tử đoạt mất, ngược lại còn thật cao hứng cười gật đầu với nàng, còn làm động tác hôn môi, ý bảo nàng đúng là quá thông minh làm cho hắn đều không nhịn được nghĩ muốn hôn nàng. Động tác của hắn khiến hai gò má của Ngọc Tuyết Lâm nhất thời trở nên đỏ bừng, còn ngượng ngùng một tay che kín mặt, tay kia vung vung vài cái với hắn.
Vân Mộng Khởi ngửa mặt trợn trắng mắt, đối với đôi lão phu lão thê ở trước mặt này, cứ không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình như vậy, thật hết sức không chịu nổi.
"Vâng." Miệng nhếch cao, cười đến rất sáng lạn. Nghĩ đến buổi tối lại có thể tựa sát ngủ cùng với Mộng Mộng như thế, hắn liền cảm thấy một trận hưng phấn khó hiểu.
"Vậy mau ăn chút cơm đi." Sau khi xới cơm giúp hắn xong liền cầm chén đưa cho hắn.
"Vâng." Ngoan ngoãn bưng bát cơm, bắt đầu ăn sáng. Nhưng mới được hai miếng, hắn liền hưng phấn quay đầu nhìn về phía Vân Mộng Khởi đang ngồi bên cạnh mẫu thân.
"Mộng Mộng, Mộng Mộng, lát nữa chúng ta ra bên ngoài chơi, có được không?" Vốn ngày hôm qua đã muốn đi ra ngoài, nhưng thời gian quá muộn nên buộc lòng phải kéo dài. lamnguyetminh^0^
"Không được." Rất rõ ràng hắn đã quên nàng còn đang tức giận chuyện hôm qua, cho dù nàng muốn đi chơi thì cũng không phải là hôm nay.
"Vì....Vì sao..." Nghe thấy nàng từ chối, hắn nhanh chóng đặt bát xuống, cơm cũng không ăn, nước mắt lại đảo quanh hốc mắt rồi. Không phải ngày hôm qua bọn họ đã nói là sẽ đi ra ngoài chơi sao?
"Hừ." Hừ mũi một cái, nàng tiếp tục không để ý tới hắn. Lúc hắn chuẩn bị dùng nước mắt làm vũ khí, nàng liền đặt bát trong tay xuống, đứng lên, nói: "Ta ăn no rồi, mọi người từ từ dùng đi." Sau đó chậm rãi bước ra ngoài, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Xong rồi, ngay cả vũ khí bằng nước mắt hữu hiệu nhất của hắn mà cũng vô dụng rồi. Hắn cũng vội vàng đặt bát xuống, muốn đuổi theo phía sau nàng.
"Tiểu Dương, con ngoan ngoãn ăn hết cơm đi, sau đó lại đi tìm Mộng Mộng." Bằng không, nó chắc chắn sẽ đói bụng.
"Nhưng mà...." Hắn sợ nếu hắn ăn cơm xong, sẽ chẳng tìm thấy Mộng Mộng nữa.
Hắn đã từng trải qua một lần rồi, chính là không cẩn thận chọc Mộng Mộng tức giận, nàng liền không muốn thấy hắn, hắn tìm vài vòng trong phủ mà chẳng thể tìm được nàng, cuối cùng vẫn là tự nàng hết giận mới xuất hiện. Hắn không muốn như vậy, không thấy nàng, hắn sẽ cảm thấy hoảng hốt sốt ruột.
"Đợi lát nữa con không tìm thấy Mộng Mộng, cha nương cũng sẽ tìm cùng con, cho nên, con phải ngoan ngoãn ăn hết cơm đi." Ba bữa trong ngày thì bữa sáng là quan trọng nhất, vì suy nghĩ cho thân thể hắn, đành ép hắn ăn hết bữa sáng thôi.
"Thật ạ? Cha nương sẽ giúp con tìm sao?"
"Đúng đúng đúng." Lại vươn tay nhéo Tư Đồ Chính Không đang ngồi bên cạnh mình nhưng không hề hé răng, muốn hắn nói chuyện.
Tư Đồ Chính Không vội vàng gật đầu, tỏ vẻ sẽ giúp đỡ đi tìm.
"Vâng." Nhận được lời cam đoan của cha nương, rốt cục hắn cũng ngoan ngoãn ngồi xuống tiếp tục dùng bữa sáng, nhưng tốc độ ăn nhanh gấp đôi bình thường, hắn hi vọng có thể nhanh chóng đi tìm Mộng Mộng.
Hai người ở chung một chỗ mới được một tháng ngắn ngủi, nhưng có thể nói là hắn đã chẳng thể rời xa nàng. dien,dan,n,nle,,,qu,,y,,do...,,,n
Và và vài cái liền tống hết cơm trong bát vào bụng, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, quên mất chẳng thèm nói câu nào. Quả nhiên, hắn đã chẳng nhìn thấy bóng dáng của Vân Mộng Khởi đâu nữa, ngay cả tiểu Thu cũng không biết nàng chạy đi đâu.
"Mộng Mộng! Mộng Mộng!"
Hắn vừa kêu, vừa tìm khắp phủ lớn Tư Đồ, tìm từ đông sang tây, từ tây sang nam, từ nam qua bắc, tìm khắp một vòng trong phủ mà vẫn chẳng tìm được Vân Mộng Khởi.
Vẫn chưa tìm thấy người, hắn sốt ruột đến nỗi nước mắt đảo quanh hốc mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
"Hu...Mộng Mộng, nàng ở đâu? Nàng mau ra đi....Hu..."
Tư Đồ Dương Lễ vừa khóc vẫn không quên đi tìm người, hoàn toàn không có cách nào đi đúng đường, tiểu Thu cũng không địch nổi vẻ tội nghiệp của hắn, cũng đi quanh phủ tìm người giúp hắn, cho nên không thể đi theo bên cạnh chăm sóc hắn.
Đúng lúc hắn cúi đầu lau nước mắt liền đụng phải nha hoàn đang ôm một bọc lớn chuẩn bị mang đi giặt.
"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi."
Vốn đang cho rằng đụng phải rắc rối, nha hoàn liền liên tục nói xin lỗi, sau khi phát hiện mình va phải ai thì lập tức xoay 180 độ, tức giận chống nạnh, oán giận hắn.
"Thiếu gia, ngươi không thấy đám hạ nhân chúng ta đang rất bận rộn sao? Ngươi đã chẳng giúp được gì còn chưa nói, thì cũng đừng gây thêm phiền phức nữa. Ngươi xem đi, ngươi đã làm chuyện tốt gì này? Y phục đều rơi hết xuống đất rồi, ngươi thật là vô dụng. Sao ngươi không thể giống như biểu thiếu gia vậy..."
Tiểu nha đầu còn đang oán giận, lúc nhìn thấy người đứng ở phía sau Tư Đồ Dương Lễ cách đó không xa liền sợ tới mức toàn thân phát run, một chữ cũng không thốt ra được. -leqydn-
Người đứng ở phía sau Tư Đồ Dương Lễ cách đó không xa, không phải ai khác, chính là Vân Mộng Khởi.
Kỳ thật, nàng vẫn ẩn thân ở trên cây, chỉ là không muốn hiện thân mà thôi, nhưng thấy có người, hơn nữa còn là một nha hoàn lại dám bắt nạt hắn như thế, nàng muốn không tức giận cũng chẳng được. Trong suy nghĩ của nàng, nếu đã nhận định hắn là phu quân của mình, thì trong phạm vi bảo vệ của nàng, nếu có người bắt nạt hắn cũng đồng nghĩa với bắt nạt nàng. Cho nên, sau khi đã bắt nạt nàng mà nghĩ nàng không đánh trả thì quá sai lầm rồi.
Hai mắt nàng đầy sát khí nhìn nha hoàn càn rỡ không để chủ tử vào trong mắt kia, không hề nói một câu nào.
Tư Đồ Dương Lễ phát hiện nha hoàn ăn nói hung dữ, còn đang lải nhải kia đột nhiên im lặng, toàn thân phát run nhìn về phía sau hắn, liền kỳ quái xoay người, đập vào mắt là người mà hắn vẫn đang tìm kiếm, lập tức quên khóc, lao về phía Vân Mộng Khởi.
"Mộng Mộng!" Thật tốt quá, hắn tìm được Mộng Mộng rồi.
Chạy đến bên người nàng, dang tay ôm nàng vào trong lòng, rất có ý tứ không hề buông tay. Nàng chỉ vỗ nhẹ hắn vài cái, lực chú ý vẫn đặt trên người nha hoàn kia, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm.
Nhớ lại ngày đầu tiên nàng tới đây, liền phát hiện đám nha hoàn nơi này bằng mặt không bằng lòng, không để hắn vào trong mắt, về sau lại vì chính nàng tự chăm sóc hắn, cho nên cũng không quá để tâm đến chuyện này. -leqydon- Thế nhưng hôm nay lại để cho nàng gặp một nha đầu cứ đứng ở trong vườn lớn tiếng trách cứ hắn, vậy thì chứng tỏ, nàng không muốn nhúng tay cũng không được.
Nếu đã là người nàng muốn chăm sóc và bảo vệ, vậy nàng há lại để cho kẻ khác bắt nạt hắn.
"Xem ra, ngươi còn chưa rõ tình thế nhỉ, không nhận thức rõ thân phận của mình, cũng không hiểu rõ hắn là ai." Giọng nói không lớn cũng không nhỏ, nhưng trong giọng điệu lạnh lùng lại lộ ra sát khí, nhưng vẫn làm cho tất cả mọi người không rét mà run.
"Thiếu phu nhân, nô tỳ..." Tuy nàng ta chưa từng hầu hạ Vân Mộng Khởi, nhưng có nghe nói qua một ít tin đồn về nàng. Nhưng là, nghe khá nhiều tin đồn nhưng chưa tận mắt nhìn thấy. Lần đầu tiên nhìn ánh mắt của nàng, nàng ta liền biết mình xong đời rồi. Cho dù dễ dàng bắt nạt thiếu gia không hiểu chuyện, nhưng không có nghĩa là thiếu phu nhân giống thiếu gia.
"Xem ra ngươi vẫn biết hắn là ai nhỉ." Đã biết hắn là ai mà còn dùng loại thái độ đó, lại càng khiến người ta tức giận.
"Nô tỳ...." Muốn xin lỗi, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, đành phải toàn thân run rẩy nhìn nàng, chờ xử lý.
Khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, giọng điệu không hề có chút dấu hiệu dịu xuống nào, vẫn lạnh như băng, "Hiện tại ta muốn nhờ ngươi một chuyện, hi vọng ngươi có thể giúp ta hoàn thành." Trong giọng nói chứa mười phần trào phúng.
"Mộng Mộng?" Lần đầu tiên hắn nghe thấy Mộng Mộng dùng giọng nói lạnh lùng để nói chuyện, không hiểu vì sao nàng lại giận hơn so với lúc trước.
Vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn chỉ cần giữ im lặng, tất cả cứ để nàng xử lý. Hắn ngoan ngoãn gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ cần biết rằng Mộng Mộng nguyện ý hiện thân gặp hắn, không hề giận hắn thì tốt rồi, chuyện này không hề nằm trong phạm vi quan tâm của hắn. -lequydon-
"Mời....Mời nói, nô tỳ....Nô tỳ nhất định..." Thật cẩn thận trả lời, sợ chính mình lại nói sai cái gì.
"Ngươi triệu tập hết tất cả nha hoàn người hầu trong phủ đến đại sảnh, bảo là ta có việc muốn nói."
Nếu nàng tiếp tục giữ im lặng thì thật sự không phải là tác phong của nàng rồi. Đám nha hoàn người hầu kia ỷ vào tư lịch(tư chất và sự từng trải) có vẻ đặc biệt già dặn, hoàn toàn không để Tư Đồ Dương Lễ vào trong mắt, nàng tuyệt đối muốn dạy cho các nàng rốt cuộc trong Tư Đồ gia này, ai là chủ ai là phó.
Kỳ thật với tính cách của Vân Mộng Khởi, muốn chọc nàng tức giận là một chuyện rất khó, ngay cả với Tư Đồ Dương Lễ, nàng đều chưa từng thật sự tức giận qua. Vân Chi Kỳ đều có thể cam đoan, đó là từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thật sự tức giận, nhưng đồng thời hắn cũng có thể cam đoan, nếu như thật sự chọc nàng tức giận thì hậu quả nhất định sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mà lần nổi bão này của nàng liền nâng cao địa vị của nàng trong Tư Đồ gia lên một bậc.
Truyện khác cùng thể loại
339 chương
9 chương
9 chương
54 chương
68 chương