Phu quân ngốc của ta

Chương 13 : 3.2: náo nhiệt trong kho hàng

Hiện tại, Vân Mộng Khởi chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt, rõ ràng đã biết sẽ biến thành thế này, sao lúc trước còn mềm lòng chứ? Bây giờ thì nhìn đi, nhìn đi, tình huống này có nên gọi là nàng tự làm tự chịu không? Ngu ngốc, đều do nàng quá ngu ngốc! Vì sao lại mềm lòng? Vì sao vừa thấy dáng vẻ đáng thương như sắp khóc của hắn lại đầu hàng? Vì sao nàng lại ngốc đến nỗi đưa ra điều kiện gì gì đó rồi đồng ý cho hắn đi theo? Vì sao nàng lại thỏa hiệp? Nàng biết rất rõ, trí lực của hắn bị độc tố xâm hại chỉ dừng lại ở lúc năm, sáu tuổi, mà sao vẫn tin rằng hắn thật sự sẽ giữ lời hứa giống như người lớn chứ? Nhìn hắn quấn chặt lấy mình hỏi đông hỏi tây, khiến cho nàng không làm được gì, chẳng phải nàng tự mua dây buộc mình à? "A a a a!" Nàng dùng sức gõ đầu mình vài cái, xem như trừng phạt tội mềm lòng, cũng nhắc nhở bản thân không có lần sau nữa. "Mộng Mộng, sao nàng lại tự gõ đầu mình vậy?" Thật là kỳ quái, hắn không hiểu vì sao nàng lại phản ứng kỳ lạ như vậy. Nàng túm cổ áo hắn, dùng sức kéo hắn đến trước mặt mình. "Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta sẽ không hỏi đông hỏi tây, cũng sẽ không quấy rối, nhưng ngươi hãy xem bây giờ mình đang làm gì hả? Chẳng những hỏi nọ hỏi kia, còn quấn chặt không để ta làm việc nữa." Xem ra nàng bị hắn quấy nhiễu nhiều quá, nên mới không kiềm được mà phát hỏa. "Ta...Ta...Ta chỉ là quá nhàm chán thôi...Nàng lại không để ý ta..." Từ lúc bước vào kho hàng, nàng liền hứng thú sờ đông sờ tây, nơi này nhìn một cái, nơi kia ngửi một hồi, chằng hề để ý đến hắn, tất nhiên hắn sẽ nhàm chán rồi. Cho nên hắn mới không giữ đúng giao ước, chứ đâu phải hắn cố ý. Hắn cũng có chút mất hứng chu miệng lên, thở phì phò nhìn nàng, mà oan ức trong mắt hắn có giấu cũng chẳng được. Hai người không ai chịu ai, cứ như vậy mà trừng nhau, chẳng thèm nháy mắt một cái, giống như hai tiểu hài tử chơi trò giận dỗi. Càng nhìn hắn càng không cam lòng, Vân Mộng Khởi bất ngờ thả cổ áo hắn ra, đổi thành véo hai má, hơi dùng sức như muốn trả thù. Nàng rất không cam lòng, vì sao chỉ luôn mềm lòng với nam nhân này, vì sao luôn hết cách với tên ngốc này? "Đau đau đau." Hắn vừa hô đau vừa giãy khỏi bàn tay nhỏ bé đang ngược đãi mình của nàng, bàn tay vội vàng che mặt, giống như làm như vậy có thể tránh khỏi công kích của nàng. "Mộng Mộng hư, toàn bắt nạt ta." Nàng nhéo má hắn đau quá, Mộng Mộng đúng là hư mà. "Hừ." Sau khi thở mạnh một cái, nàng liền xoay người đi, tiếp tục tìm kiếm dược liệu mình cần. Nàng quyết định, tạm thời không để ý tới hắn nữa, xem như có chút giận cá chém thớt với hắn. "Hả?" Bởi vì nàng đột nhiên xoay người, không hề để ý cũng không nhìn mình nữa, khiến Tư Đồ Dương Lễ cảm thấy hơi hốt hoảng, tay chân luống cuống, đi đến bên cạnh, dính lấy nàng. "Mộng Mộng..." Hắn dè dặt gọi nàng. Nếu đã hạ quyết tâm tạm thời không để ý tới hắn, thì tất nhiên nàng sẽ không quan tâm nữa, cứ tiếp tục làm việc của mình thôi. "Mộng Mộng." Hắn kéo kéo ống tay áo của nàng, nhưng nàng vẫn chẳng thèm quay đầu, không để ý cũng không nhìn hắn. Lần này, hắn thật sự gấp gáp rồi, hắn sợ nàng tức giận, chỉ vì hắn nói nàng hư, nên nàng giận không thèm để ý tới hắn, hắn không muốn cũng không cần như vậy. "Mộng Mộng, Mộng Mộng..." Chỉ là, mặc kệ hắn gọi, nàng vẫn không để ý, cảnh này khiến nước mắt hắn sắp trào ra rồi. Không phải nàng không nghe thấy hắn gọi, nhưng nàng đã nói không để ý hắn thì chính là không để ý hắn. Thực ra, chỉ cần không thấy vẻ mặt đáng thương của hắn, thì nàng hoàn toàn có thể miễn dịch. "Mộng Mộng...Hức...Mộng...Mộng Mộng..." Thấy nàng thật sự hạ quyết tâm không quan tâm mình, hắn liền nóng nảy, không nhịn được mà rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lệ rơi trên mặt đất. Nghe thấy tiếng khóc nức nở của hắn, cho dù nàng sắt đá đến đâu cũng phải mềm xuống. Vân Mộng Khởi khẽ thở dài, quay đầu nhìn hắn. Một tay hắn kéo ống tay áo của nàng, tay kia thì lung tung lau đi nước mắt liên tục rơi trên mặt. Dáng vẻ kia muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu, thật giống như con mèo nhỏ tội nghiệp bị chủ nhân vứt bỏ. Có lẽ còn đáng thương hơn, bằng không sao nàng có thể cảm thấy đau lòng khi thấy dáng vẻ tội nghiệp đó của hắn? Dù sao nàng cũng không thể đau lòng vì một con mèo nhỏ ven đường. "Ngươi, ngươi, ngươi, sao ngươi lại khóc..." Trời ạ, nhìn hắn khóc, tay chân nàng cũng bắt đầu luống cuống rồi! Vươn tay kéo bàn tay to đang lau nước mắt xuống, tay nhỏ xinh tự nhiên tiếp nhận công việc, lau sạch lệ trên mặt hắn. Nàng thật sự bất ngờ, dáng vẻ mếu máo của một người nam nhân hơn hai mươi tuổi, lại có thể làm người ta yêu thương đến vậy, hình như bệnh tim đập không theo quy luật của nàng lại tái phát rồi. "Mộng Mộng không để ý đến ta..." Mặc kệ hắn gọi, Mộng Mộng vẫn chẳng thèm để ý, hắn thật quá đáng thương mà. "Đâu phải ta không hề để ý đến ngươi." Nàng chỉ tính tạm thời không để ý tới hắn thôi, chứ đâu có nói sẽ không quan tâm hắn. Sao hắn có thể giống như tiểu hài tử, nói khóc liền khóc chứ? Khụ, nói như vậy hình như không đúng lắm, hiện tại ngoại trừ thân thể là của người lớn thì nội tâm và suy nghĩ của hắn chỉ như một tiểu hài tử thôi. "Có, ta gọi, nàng cũng không để ý ta...Hức..." Cho dù hắn gọi như thế nào, nàng vẫn chẳng để ý, vậy sao lại bảo là không phải không quan tâm hắn? "..." Nghe hắn nói như vậy, giống như nàng thật sự phớt lờ hắn. Vậy...Nói như vậy, là lỗi của nàng à? Là nàng làm hắn khóc? Nàng là tội nhân? Bị chính những suy nghĩ lộn xộn trong lòng dọa cho kinh sợ, Vân Mộng Khởi liền dùng sức lắc đầu, như muốn đá văng ý nghĩ kỳ quái đó. Thấy nước mắt của hắn như sông nhỏ cuồn cuộn chảy, dường như tay nàng lau không hết, nàng đành phải lấy khăn tay, dịu dàng lau mặt hắn. "Ta thật sự quan tâm đến ngươi mà." Ra sức cam đoan, nàng thật sự, thật sự, thật sự quan tâm hắn, hi vọng hắn có thể ngừng khóc. Bằng không, nàng chắc chắn sẽ bị cảm giác tội lỗi khó hiểu này đè chết. "Thật ư?" Nghe thấy nàng liên tục nhấn mạnh rất quan tâm đến mình, cuối cùng nước mắt hắn cũng có dấu hiệu ngừng rơi. "Ừ, thật sự." Phát hiện nước mắt hắn ngừng rơi, nàng lại ra sức cam đoan giống như lập lời thề, trong lòng nhẹ thở phào. Rốt cuộc hắn cũng ngừng khóc. Nhưng ngẫm kỹ, bản thân hoàn toàn không thể miễn dịch với nước mắt của một người nam nhân, đúng là rất kỳ quái. Lại nói, lúc còn ở trên núi, nam nhân nàng tiếp xúc tuy chỉ có ca ca và sư phụ, nhưng sau khi xuống núi, vẫn gặp qua rất nhiều nam nhân mà. Dựa vào kỹ thuật lạc đường không gì sánh kịp của nàng, từ lúc xuất sơn đến nay, đã đi qua không ít địa phương. Dựa vào tính cách của nàng, đương nhiên không thể quản những chuyện vớ vẩn, nhưng chen vào góp vui thì không thể thiếu nàng rồi. Xem người khác ném tú cầu, thuận tiện đi quấy rối đá tú cầu văng xa hơn; xem người khác bán mình chôn cha, có lưu manh đến cướp tiểu cô nương đáng thương, nàng lén tặng cho mấy tên đó vài cục đá làm cơm ăn; dạo bước đến bên ngoài thanh lâu, ban đêm liền ẩn mình vào tàng cây nhìn trộm đám nam nhân ăn chơi đàng điếm; đi ngang qua phát hiện có công tử nhà phú gia ỷ thế hiếp người, cưỡng đoạt dân nữ, nàng liền mượn đêm tối ẩn vào phủ, lén đưa nữ hài tử kia ra...Những việc đại loại như thế, dọc đường đi nàng gặp không ít. Cho nên, có thể coi như nàng đã gặp qua đủ loại nam nhân, nhưng chỉ riêng Tư Đồ Dương Lễ, vị hôn phu này, nàng lại chẳng thể đối phó nổi, thật sự quá kỳ quái. Mới ở trong phủ lớn này có một buổi tối, nàng đã phát hiện ra có quá nhiều chuyện rồi. Nàng cũng chưa xác định được có nên bước vào vũng nước đục này không nữa. Cái người giả mạo tiểu thư Vân gia, vị biểu thiếu gia, cùng với đám người không hề giống nha hoàn trong phủ...Tất cả đều quá lộn xộn. Nhưng thật ra nàng lại rất thích phu thê Tư Đồ cùng tiểu tử ngốc này. Có lẽ nàng nên nghĩ kỹ xem có nên vì vị hôn phu mà mình định hủy hôn, ngăn chặn những chuyện nàng chán ghét nhất không. Tay nhỏ bé nâng mặt hắn, để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, vô cùng nghiêm túc cam đoan: "Ta chưa từng phớt lờ ngươi, hiện tại không, về sau cũng sẽ không, ta cam đoan với ngươi." Cho dù vẫn còn phân vân không biết có nên ngăn những phiền toái hộ hắn không, nhưng nàng cực kỳ chắc chắn, nàng sẽ luôn quan tâm đến hắn, nàng nhất định sẽ làm được. "Ừ." Nghe thấy nàng cam đoan lần nữa, rốt cuộc hắn cũng ngừng khóc, lộ ra nụ cười hồn nhiên. Nụ cười ấm áp như mặt trời mùa xuân làm cho tim Vân Mộng Khởi đập liên hồi, nàng không khỏi hoài nghi tâm bệnh của mình có phải càng lúc càng nghiêm trọng hay không. Kìm lòng không nổi, nàng liền ghé sát lại, hôn một cái lên mặt hắn ở hắn. Rất nhanh nàng liền ý thức được mình đang làm cái gì, hai gò má lập tức đỏ lên, thẹn thùng buông hắn ra, hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay người không dám nhìn hắn nữa. Tư Đồ Dương Lễ cũng cực kỳ khiếp sợ, tay chậm rãi che lại chỗ nàng vừa hôn, cho dù không hiểu rõ nàng đang làm gì, song hắn cũng không nhịn được bắt đầu đỏ mặt. Mộng Mộng...Làm gì vậy? "Mộng Mộng..." Hắn không kìm được muốn mở miệng hỏi. Không đợi hắn nói xong, Vân Mộng Khởi nhanh chóng xoay người, che kín miệng hắn, rồi vội vàng thu tay, giấu ra đằng sau, trong lòng thầm mắng mình lớn mật. Vân Mộng Khởi à, ngươi đúng là càng ngày càng không e lệ, sao lại làm ra chuyện khiến người ta thẹn thùng vậy? Mặc dù chưa từng thưởng thức chuyện nam nữ, nhưng ca ca Vân Chi Kỳ lại vô cùng chú ý việc này, từ nhỏ đã rất nghiêm túc chỉ dạy một chút khác biệt giữa nam và nữ cho nàng. "Mộng Mộng." Hắn kích động vươn tay ôm lấy thân hình nhỏ xinh của nàng. Tuy không hiểu cái gì, nhưng hắn vẫn dựa vào bản năng làm ra động tác đó. Hiện tại, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng, còn những cái khác đều không quan trọng. "Á...Ngươi ngươi ngươi...Ngươi mau thả ta ra." Bị hắn ôm chặt, nàng bắt đầu dùng sức giãy dụa theo bản năng. Chỗ khó hiểu ở đây là: cho dù nàng không giỏi võ công, nhưng cũng có tập võ, sao không thể thoát khỏi cái ôm của một nam nhân tay trói gà không chặt chứ? Dựa theo lẽ thường, nàng hẳn là phải dễ dàng tránh thoát, thật đúng là kỳ quái mà. "Mộng Mộng, Mộng Mộng, Mộng Mộng." Không biết phải miêu tả cảm xúc trong lòng như thế nào, hắn chỉ có thể ôm nàng, khẽ gọi tên nàng. Như cảm nhận được nội tâm kích động của hắn, rốt cuộc Vân Mộng Khởi cũng giang tay ôm lấy hắn, không rụt rè nữa. Mặt áp vào lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của hắn, nàng chợt cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đang muốn phá kén chui ra. "Mộng Mộng, ta rất thích nàng." Tiểu hài tử khác người lớn ở chỗ: nếu bọn họ thích hay muốn cái gì, sẽ trực tiếp nói ra, không như người lớn luôn băn khoăn cái nọ cái kia. Mà Tư Đồ Dương Lễ, cực kỳ thẳng thắn nói ra sự yêu thích của mình với nàng. Trái ngược với hắn, nàng lại cực kỳ khiếp sợ khi nghe lời thổ lộ của hắn. Nghe hắn nói thích mình, nàng suýt chút nữa cũng nói thích hắn rồi, nhưng nàng lại dùng sức khép chặt miệng, miễn cưỡng nuốt vào câu nói đã trượt đến đầu lưỡi. Thích? Nàng thích hắn rồi ư? Trời ạ, nếu để ca ca biết, nhất định sẽ nghiêm khắc mắng nàng. Nàng chợt nhớ tới lời ca ca nói khi còn nhỏ, không được tin tưởng nam nhân, trên thế gian này, nam nhân xấu xa tuyệt đối nhiều hơn nam nhân tốt. Nếu vị hôn phu tương lai của nàng không được ca ca chấp nhận, hắn dứt khoát không cho phép nàng gả đi. Thế nhưng, hắn...Ca ca có thể chấp nhận hắn không? Sau khi ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi ngờ liếc hắn một cái, nàng lại bị chính những suy nghĩ trong lòng hù dọa lần nữa. Dùng toàn lực đẩy hắn ra, trong lòng lại thầm mắng chính mình. Vân Mộng Khởi à, ngươi thật sự điên rồi, lại có thể bắt đầu nghĩ đến việc gả cho nam nhân ngốc này. Chẳng phải ngươi vẫn muốn từ hôn với hắn sao? Sao mới qua một ngày ngắn ngủn, ngươi đã thay đổi chủ ý rồi? Nam nhân ngốc kia không bị bệnh truyền nhiễm gì đó chứ? Khiến cho nàng cũng trở nên kỳ lạ theo. "Mộng Mộng?" Không hiểu vì sao nàng lại đẩy mình ra, Tư Đồ Dương Lễ liền tiến lên từng bước, muốn ôm nàng vào lòng. Hắn phát hiện mình cực kỳ thích cảm giác Mộng Mộng tựa vào lòng, cảm giác đó vô cùng vô cùng hạnh phúc và vui vẻ. Hắn cảm thấy mình vui sướng đến mức sắp thành chú chim nhỏ bay lên bầu trời rồi. Lần này, nàng phản ứng rất nhanh, lúc hắn sắp ôm được mình, liền dùng khinh công hơn người né tránh. Sau đó tại lúc hắn muốn oán giận, liền kéo người ra khỏi kho hàng. Thật ra, sau khi nàng tìm được dược liệu mình cần trong kho hàng này xong là có thể rời đi, nhưng vừa nhìn thấy những dược liệu quý hiếm như vậy, nàng liền không nhịn được bắt đầu muốn nghiên cứu. Chỉ là, Tư Đồ Dương Lễ còn ở đây, thì sao nàng có thể nghiên cứu được, hắn không gây phiền toái cho nàng là may lắm rồi. Hiện tại, nàng chỉ cần trở về phòng, viết đơn thuốc, còn việc nghiên cứu dược liệu cứ đợi đến khi Tư Đồ Dương Lễ không quấn quít nữa, thì nàng sẽ có nhiều cơ hội hơn. "Phải rời khỏi à?" Không phải trước đó vẫn rất tốt ư? Sao vừa nói rời đi liền đi luôn vậy? Thật không hiểu gì cả. "Đúng rồi, chúng ta trở về phòng đi, ta muốn viết vài thứ." "Ừ." Tuy chưa tiếp xúc lâu, nhưng Vân Mộng Khởi phát hiện: nếu như nói về tiểu hài tử, thì Tư Đồ Dương Lễ cũng coi như là một tiểu hài tử rất nghe lời. Điều đó cũng chứng minh phu thê Tư Đồ dạy dỗ khá tốt, có thể thấy được bọn họ đã tốn rất nhiều tâm lực. Thỉnh thoảng, đúng là hắn rất càn quấy, nhưng xét tổng thể thì hắn vẫn là một hài tử ngoan.