Phu quân ngốc của ta

Chương 10 : 2.3: bữa cơm đầu tiên

Lúc dùng bữa tối, phu thê Tư Đồ quyết định giới thiệu Vân Mộng Khởi cho tất cả mọi người biết, cũng là để xác định vị trí của nàng trong phủ. Nếu nàng có thể giải độc cho nhi tử bảo bối, vậy nàng sẽ thành khách quý trong phủ. Vì thế mới có cảnh đám người phu thê Tư Đồ, Vân Hương Thảo, Tư Đồ Văn Doãn, Tư Đồ Dương Lễ và Vân Mộng Khởi ngồi quanh bàn ăn. Tư Đồ Dương Lễ lập tức gắp đồ ăn cho Vân Mộng Khởi đĩa rau, còn liên tục hỏi đông hỏi tây, làm cho không khí vô cùng náo nhiệt. Phu thê Tư Đồ cũng cảm thấy rất vui vẻ, tuy nhiên, vẫn có người mất hứng, đó chính là Vân Hương Thảo. Chỉ thấy ả miễn cưỡng tươi cười, ánh mắt nhìn Vân Mộng Khởi chứa đầy căm phẫn cũng bất bình, thái độ kỳ quái của ả cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Ngọc Tuyết Linh. "Hương Thảo, ngươi không sao chứ? Sắc mặt sao kém vậy?" Dù sao cũng là nữ nhi của hảo hữu, tuy Tư Đồ phu nhân hơi bất mãn, nhưng vẫn rất quan tâm đến ả. "Con không sao." Ả cố gắng mỉm cười, ánh mắt u oán liếc sang bên cạnh, vừa thấy ả liền tức đến suýt hộc máu. Chỉ thấy Tư Đồ Dương Lễ liên tục gắp đồ ăn cho Vân Mộng Khởi, chỉ cần Vân Mộng Khởi thích thì hắn lập tức chuyển đĩa thức ăn tới trước mặt nàng ta. Những người khác đừng nói là gắp, mới liếc nhìn thôi, hắn đã phản đối rồi. "Biểu đệ thân ái, đệ cứ chuyển hết đồ ăn tới trước mặt người ta, vậy chúng ta ăn gì đây?" Tư Đồ Văn Doãn cảm thấy vô cùng hứng thú với Vân Mộng Khởi vừa xinh đẹp lại đáng yêu, nhưng hắn rất biết che giấu, quyết định xuống tay từ nơi khác. Tư Đồ Dương Lễ dùng hai tay bảo vệ đồ ăn trước mặt mình, liên tục lắc đầu. "Không được, không được, đây là cho Mộng Mộng, các ngươi không thể ăn, không cho các ngươi ăn." "Mộng Mộng?" Nghe nhi tử nói xong, phu thê Tư Đồ mới sực nhớ ra, hình như bọn họ quên hỏi tên nha đầu này mất rồi. "Ai là Mộng Mộng vậy nhi tử?" Tư Đồ Dương Lễ liền chỉ chỉ vào Vân Mộng Khởi đang yên lặng ăn cơm bên cạnh mình. Vân Mộng Khởi hoàn toàn xem nhẹ những ánh mắt đánh giá xung quanh, vẫn ung dung dùng bữa. Việc của nàng chỉ là chuyên tâm ăn cơm, ngay cả gắp đồ ăn cũng không phải lo, nàng vừa ăn xong sẽ có người lập tức tiếp tế. Vì vậy, nàng chỉ cần giải quyết đồ ăn trong bát là đủ rồi. "Ta quên mất chưa hỏi, tiểu nha đầu tên là gì?" Thấy dáng vẻ nhàn nhã của Vân Mộng Khởi, Tư Đồ Chính Không hứng thú hỏi. "Vân Mộng Khởi." Nàng cũng không định giấu diếm tên thật của mình, liền sảng khoái đáp. "Vân?" Ở đây, ngoại trừ Tư Đồ Dương Lễ thì tất cả đều vô cùng kinh ngạc khi nghe họ của nàng. "Ngươi cũng họ Vân?" Tư Đồ phu nhân khiếp sợ nhìn nàng, không biết vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy. "Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?" "Mười bảy." "Mười bảy?" Trời ạ, chẳng những trùng họ mà tuổi cũng tương đương nữa! Trong đầu Ngọc Tuyết Linh chợt xuất hiện một giả định, chẳng lẽ... Không không không, Hương Thảo không phải là người như thế, không có khả năng, không có khả năng! Nàng dùng sức lắc đầu như muốn xua đi dự cảm đó, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Vân Hương Thảo. Tư Đồ Văn Doãn và Vân Hương Thảo vội liếc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ kinh hãi. Bọn họ chưa từng nghĩ đến người Vân gia sẽ xuất hiện bất ngờ như thế, bọn họ cho rằng tất cả người của Vân phủ đều chết sạch trong biển lửa năm đó, nên mới dám giả mạo thân phận để ẩn vào Tư Đồ gia. Bây giờ phải làm sao đây? Trong mắt Vân Hương Thảo hiện lên vẻ bối rối, khi ả nghe thấy Mộng Khởi cũng mang họ "Vân", liền có chút chột dạ. Dùng ánh mắt hỏi Tư Đồ Văn Doãn, hi vọng hắn có thể nghĩ cách giải quyết. Tư Đồ Văn Doãn vẫn cố trấn tĩnh, dùng ánh mắt trấn an cảm xúc của ả, muốn ả an tâm một chút đừng nóng vội, đừng để lộ sơ hở. Hắn cũng vội vàng nghĩ cách chuyển đề tài, để tránh phu thê Tư Đồ càng thêm nghi ngờ. Hắn chắc chắn mình vừa mới nhìn rõ vẻ hoài nghi trong mắt Ngọc Tuyết Linh, tuy bà ta che giấu rất nhanh, nhưng hắn vẫn nên cẩn thận hơn. "Thật bất ngờ, vị tiểu thư này lại trùng họ với vị hôn thê Hương Thảo của biểu đệ, đúng là hữu duyên nha." Hắn nói rất khéo, ý cũng rất đơn giản, là Vân Mộng Khởi ngươi trùng họ với Hương Thảo, mà không phải là Hương Thảo giống ngươi, hắn đã gián tiếp hóa giải mối nguy cho Vân Hương Thảo. "Đúng vậy, thật khéo." Nàng cũng lười giải thích ẩn ý trong lời nói của hắn, hiện tại nàng chỉ quan tâm vì sao mình ăn mãi cũng chưa hết đồ ăn trong bát. Ban đầu, đúng là nàng rất hưởng thụ sự phục vụ này, nhưng bây giờ, nàng có chút thụ sủng nhược kinh rồi. Ngay tại lúc Tư Đồ Dương Lễ gắp thêm thức ăn vào bát, nàng vội vàng che bát, không để hắn bỏ thêm nữa. "Hả?" Hắn khó hiểu nhìn nàng, không hiểu vì sao nàng lại lấy tay che bát. "Sao vậy, Mộng Mộng?" "Ngươi đừng gắp nữa, ta ăn không nổi rồi." Trời ạ, hắn nghĩ nàng là heo à? Từ lúc ngồi xuống đến giờ, nàng vẫn ăn liên tục, miệng không ngừng hoạt động mà trong bát vẫn đầy ắp đồ ăn, hắn định mưu sát nàng sao? "Sao lại ăn không nổi?" Hắn nhìn những đĩa đồ ăn trước mặt, mù mịt hỏi. Trên bàn còn rất nhiều đồ ăn nha! "Ăn no rồi thì không muốn ăn nữa chứ sao." Thật muốn gõ vài cái vào đầu hắn mà, nếu cha nương hắn không ở đây, nàng thật sự sẽ làm vậy đó. "A? Ăn no rồi à?" Sao ăn mỗi thế đã no rồi? Lần này, hắn thật sự không biết nên giải quyết thế nào với mâm đồ ăn trước mặt đây? Ngốc nghếch! Vân Mộng Khởi tức giận trợn tròn mắt, sau đó đặt hết những đĩa đồ ăn về chỗ cũ. "Ta không ăn thì vẫn còn người khác mà." "Ờ, được." Hắn cũng bắt chước nàng, đẩy hết đồ ăn về chỗ cũ. Sau khi dọn bàn xong, hắn liền ngồi thẳng lưng, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, ngoan ngoãn ngồi im. Thầm thở dài trong lòng, Vân Mộng Khởi thật sự muốn ngửa đầu hỏi trời xanh. "Ngươi mau ăn cơm đi, ngồi ngay ngắn như thế làm gì?" Hắn toàn gắp đồ ăn cho nàng, chẳng lo cho mình gì cả. Hiện tại nàng ăn no rồi, còn hắn vẫn chưa đụng đũa đâu. "Hả?" Tư Đồ Dương Lễ mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn nàng, vẻ mặt muốn có bao nhiêu quái lạ liền có bấy nhiêu. Chả trách hắn cứ cảm thấy rất đói, hóa ra là chưa ăn cơm nha... "Mau ăn đi." Vân Mộng Khởi cũng gắp đồ ăn cho hắn, rồi mỉm cười thúc giục. Hành động đó của nàng khiến Tư Đồ Dương Lễ vô cùng vui vẻ, lập tức bưng bát lên, ăn ngon lành. Hắn vừa ăn vừa cười ngây ngô. Vân Mộng Khởi chỉ biết lắc đầu, thật không biết nên phản ứng thế nào mới tốt. Nhìn hành động thân mật của hai người, phu thê Tư Đồ liền bật cười, càng thêm yêu thích Vân Mộng Khởi. Phản ứng của phu thê Tư Đồ làm cho ánh mắt Tư Đồ Văn Doãn lạnh thêm vài phần. Hắn có dự cảm, nữ nhân tên Vân Mộng Khởi sẽ thành trở ngại lớn nhất trong kế hoạch của bọn hắn. Cho dù nàng đáng yêu đến đâu thì hắn vẫn phải nghĩ cách diệt trừ nàng. Trong lòng Vân Hương Thảo càng thêm oán giận, tên ngốc kia luôn chán ghét ả, cho tới bây giờ vẫn chưa từng thân mật như thế. Hắn mới gặp tiện nhân Vân Mộng Khởi mà đã đối tốt như thế, thật sự khiến người ta vô cùng tức giận. "Hương Thảo?" Ngọc Tuyết Linh gọi khẽ. Vừa rồi có phải nàng đã nhìn lầm hay không? Nàng thấy rất rõ vẻ phẫn hận trong mắt Hương Thảo. "Xin lỗi, thân thể con có chút không khoẻ, xin lui xuống trước." Nhìn thái độ của phu thê Tư Đồ và Tư Đồ Dương Lễ tiếp đãi Vân Mộng Khởi, ả sao có thể nuốt trôi cơm. Sau khi lên tiếng xin cáo lui, ả liền nhanh chóng đi ra ngoài. Thấy ả vội vàng rời đi, Tư Đồ Văn Doãn lập tức tỏ vẻ quan tâm. "Thưa dì, hay để con mời đại phu tới thăm bệnh cho đệ muội?" Tuy Hương Thảo vẫn chưa chính thức thành thân cùng Tư Đồ Dương Lễ, nhưng hắn đã sớm gọi ả là "Đệ muội" rồi. Dĩ nhiên, xưng hô này chỉ kêu trước mặt phu thê Tư Đồ thôi. "Ta nghĩ nàng không có sinh bệnh đâu." Ngọc Tuyết Linh thật sự không biết thân thể Hương Thảo có chỗ nào khoẻ, nếu bệnh thì cũng là trong lòng khó chịu thôi. Nếu là tâm bệnh, cho dù có mời đại phu tới cũng vô dụng. "Vậy...Con xin cáo lui trước." Hắn phải về phòng, cẩn thận suy nghĩ kế hoạch cho tương lai. Sự xuất hiện của Vân Mộng Khởi đã nhiễu loạn kế hoạch ban đầu, hắn phải mau nghĩ cách mới được. Miếng thịt Tư Đồ gia này đang treo ngay trước miệng, hắn sao có thể buông tha được. "Ừ, ngươi có rảnh thì nên đi khuyên nhủ Hương Thảo, ta thấy quan hệ giữa hai đứa rất tốt." Nếu Hương Thảo không biết kiềm chế, thì nàng sẽ không để Tiểu Dương thành thân với nó. Nàng không thể giao Tiểu Dương cho một nữ nhân không biết quan tâm đến nó. Người nói vô tình, người nghe có ý. Trong nháy mắt, Tư Đồ Văn Doãn còn tưởng rằng nàng đã phát hiện ra quan hệ giữa bọn họ rồi. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, đó là điều không thể, hắn nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: "Vâng, có thời gian rảnh con sẽ khuyên nhủ nàng, dặn nàng biết tự kiềm chế, không được tùy hứng." "Ừ, dì biết ngươi là người hiểu chuyện mà, thôi đi đi." Ngọc Tuyết Linh rất vừa lòng với cách cư xử khéo léo của hắn, tươi cười rạng rỡ khen ngợi hắn một câu. "Vậy Văn Doãn xin cáo lui trước." Hắn hơi khom lưng, rồi đứng thẳng dậy đi ra ngoài. "Nào nào nào, mọi người tiếp tục ăn đi." Hắn vừa rời khỏi, Tư Đồ phu nhân lập tức nói sang chuyện khác, vẻ mặt tươi cười gắp đồ ăn cho nhi tử, còn không quên dặn dò, "Ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ." Hiếm khi thấy Tiểu Dương ngoan ngoãn ăn cơm thế này, nàng thật sự rất vui mừng. Chẳng những trí lực của Tư Đồ Dương Lễ đều bằng tiểu hài tử năm, sáu tuổi mà cả tính tình cũng y chang. Không thích ăn cơm, luôn ăn một ít điểm tâm mà không chịu ngoan ngoãn ăn bữa chính. Mỗi ngày, vì muốn hắn ngoan ngoãn ăn cơm, bọn họ phải vắt hết đầu óc, thế nhưng, mỗi lần ăn cơm vẫn giống như đánh giặc, có đôi khi còn phải bưng bát chạy theo phía sau nó. Hôm nay là lần đầu tiên nó ngồi ngoan ngoãn như vậy, còn tự mình ăn cơm nữa. Xem ra, nhi tử ngốc của bọn họ là thật tâm thích tiểu nha đầu này. "Ừm." Miệng nhét đầy đồ ăn, hắn vẫn không quên gật đầu đáp ứng mẫu thân. "Vân cô nương, chúng ta có thể gọi cô là Mộng Mộng không?" Tư Đồ Chính Không cảm thấy cái tên Mộng Mộng thật sự rất đáng yêu, nhịn không được cũng muốn gọi giống nhi tử. "Ta..." Vân Mộng Khởi chưa kịp phản đối, đã có người lên tiếng trước rồi. "Không được, Mộng Mộng chỉ để con gọi thôi." Tư Đồ Dương Lễ vội đặt bát xuống, dùng cả chân lẫn tay quấn lấy Vân Mộng Khởi. Vân Mộng Khởi vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lập tức giãy ra khỏi lòng hắn. "Buông, mau buông ra, nơi này nhiều người như vậy, sao ngươi có thể động tay động chân chứ." Thật đáng ghét! Từ nhỏ đến lớn, tuy nàng và ca ca cùng một cái lão nhân đều chung sống trên đỉnh Tuyết Sơn, cũng không mấy để ý đến chuyện nam nữ khác biệt, nhưng trước mặt nhiều người như vậy làm ra hành động thân mật này, nàng vẫn sẽ ngượng ngùng mà, phải không? Câu nói tràn ngập ham muốn chiếm giữ của nhi tử khiến phu thê Tư Đồ không khỏi bật cười. Thật không ngờ, nhi tử ngốc của họ đã biết được chữ "Ghen" rồi. Chỉ có điều, đó là do bọn họ tự nghĩ thôi, chứ Tư Đồ Dương Lễ sao có thể hiểu được chữ ghenchân chính! Hắn vẫn cho rằng, xưng hô "Mộng Mộng" là do mình nghĩ ra, đương nhiên cũng chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi, cho dù là cha nương mình cũng không được gọi giống mình. Hắn chỉ nghĩ thế mà thôi! "Được được được, chúng ta không gọi nàng là Mộng Mộng nữa, chỉ để mình con gọi thôi." Trong mắt Tư Đồ Chính Không tràn đầy ý cười, hắn rất vui vì nhi tử có thể thật tâm thích một người. Mà theo hắn thấy, tiểu nha đầu kia cũng thích nhi tử nha! Chỉ cần nhìn dáng vẻ vờ giãy dụa của Vân Mộng Khởi, không đành lòng đánh Lễ nhi, là có thể biết được nàng cũng có chút hảo cảm với nhi tử ngốc nhà mình. Thật hi vọng đây là ân huệ mà ông trời ban cho Tiểu Dương, để cho hắn hưởng hạnh phúc sau những tháng ngày đau khổ. "Rồi rồi, con mau ăn cơm đi, chúng ta sẽ không đoạt Mộng Mộng của con đâu." Tư Đồ phu nhân cũng trêu chọc nhi tử ngốc nhà mình. "Vâng." Nghe cha nương nói sẽ không đoạt Mộng Mộng với mình, hắn mới yên tâm thả Vân Mộng Khởi ra, lại quay về chỗ ngồi, cầm bát ngoan ngoãn ăn cơm. Vân Mộng Khởi tức giận liếc đôi phu thê đang nhàn nhã xem kịch vui, rồi tiếp tục gắp đồ ăn cho Tư Đồ Dương Lễ, chẳng thèm so đo với bọn họ. Ngày đầu tiên Vân Mộng Khởi ở tại Tư Đồ gia, đã kết thúc trong bữa tối vui vẻ đó.