Lão phu nhân sớm đã căn dặn Yến Hồng, ba tháng đầu không ổn định nhất, vì thế muốn nàng và Đông Phương Manh tuyệt đối không được cùng phòng. Khổ nỗi Đông Phương Manh là cái tên cố chấp, ngủ với Yến Hồng quen rồi, giờ bảo hắn dọn ra chỗ khác đương nhiên hắn không chịu, mỗi tối đến giờ là rúc vào bên cạnh Yến Hồng. Tuy Yến Hồng không cho rằng hắn ngủ cạnh nàng sẽ ảnh hưởng tới thai nhi gì đó nhưng quả thật tư thế ngủ của hắn thật là… Lúc chưa biết có thai, còn bị hắn không biết nặng nhẹ đè bao nhiêu lần. Hắn lại ưa lấy bụng nàng làm gối đầu, may mà bé con trong bụng khá mạnh khỏe, không xảy ra chuyện gì. Bây giờ nghĩ lại cũng sợ hết hồn, vì thế đành dỗ hắn, sợ hắn không thấy nàng thì không quen, còn bố trí một cái giường mềm cạnh giường, buổi tối hắn ngủ trên giường mềm, nàng ngủ giường lớn, coi như là ngủ chung. Hễ Đông Phương Manh nhìn là thấy nàng còn bên cạnh, ngước mắt lên là gặp, cũng sẽ không ầm ỹ nữa. Đương nhiên chuyện phòng the phải cấm rồi. Nàng còn cố tình nói rất nghiêm trọng với Đông Phương Manh: “Bảo bảo bây giờ đang ngủ trong bụng Hồng Hồng, Manh Manh không thể ôm ôm, làm ồn bảo bảo tỉnh dậy sẽ khóc, khóc rồi sẽ không chịu ra gặp Manh Manh đâu.” Hù Đông Phương Manh tối nào cũng ôm gối khổ sở nằm mọp trên giường mềm nhìn nàng, nhìn tới nỗi nàng vừa buồn cười vừa đau lòng. Hắn không thích che giấu tâm trạng mình, một khi dục vọng dâng lên, mặt nghẹn đỏ bừng, miệng xì xà xì xồ lăn qua lộn lại, bảo nàng làm sao ngủ ngon được. Do dự một lát, ngoắc hắn lên giường, đỏ mặt bảo hắn cởi đồ, nàng cẩn thận nhớ lại phim đời trước nàng xem, cuối cùng dùng biện pháp khác giải quyết giúp hắn. Bằng không hắn nhịn quá lỡ mắc bệnh gì, khoan nói đau lòng, lỗ lã cũng là nàng. Đông Phương Manh giải phóng xong, hai mắt sáng long lanh, hai má đỏ bừng, nàng nhìn mà động tình, ngực loáng thoáng đau nhức. Nàng biết phụ nữ có thai rồi thân thể càng mẫn cảm hơn, trước mắt giải quyết giùm hắn xong bản thân lại phải nhịn, đành nhỏ nhẹ rù rì dỗ hắn lên giường mềm ngủ. Vào tháng thứ ba, bụng Yến Hồng lớn hẳn ra, không bằng phẳng như hai tháng đầu nữa mà đã có đường cong, do thời gian trước nàng ăn như điên, người cũng mập lên rất nhiều, hễ ai nhìn cũng nhận ra nàng có thai. Mà khẩu vị ngon lành của nàng trước đó cũng tuyên bố giải ngũ ở thời điểm này. Nàng bắt đầu ốm nghén liên tục, nói nôm na chính là nôn ọe. Kỳ thật tình trạng của nàng cũng chỉ nghiêm trọng hơn vào hai ngày đầu, gần như ăn gì ói nấy, lúc trước không thịt không vui, hai ngày nay nghe chữ thịt thôi là đã có phản ứng rồi, mấy thứ tanh như sữa dê, trứng gà gì đó càng khỏi nói. Mấy ngày nay tâm tình Yến Hồng đặc biệt gay go, không có khẩu vị gì cả, tìm không ra món mình muốn ăn, dạ dày cứ như bị cái gì đó lấp đầy không ngừng muốn móc nó ra, sáng sớm vừa dậy đã thấy ghê tởm, cứ nôn khan mãi mà không ói ra được gì. Mỗi bữa chỉ ăn được chút cháo trắng, nhưng nàng lại sợ cứ như thế thì dinh dưỡng của bảo bảo không được, vì thế mỗi lần đành cố ráng ăn chút canh trứng, ăn xong lại ói, ói xong ăn tiếp, cả ngày cứ ăn ói ói ăn như thế mà trôi đi. Ài, ít nhiều gì cũng ăn vào được một chút, tốt xấu gì cũng hấp thu được một ít. Yến Hồng khổ sở nhưng hạnh phúc dạy dỗ bé con trong bụng: “Bảo bảo ơi, mẹ vì con mà chịu không ít tội đâu, sau này con phải ngoan ngoãn nghe lời nhé, lớn lên phải mua đồ bổ đền bù mẹ mỗi ngày đó!” Mấy ngày gần đây không rời ống nhổ, Đông Phương Manh cũng ôm cái ống nhổ số ba màu sắc sặc sỡ chạy lại, thấy nàng không muốn ói, đầu tiên mở to mắt quan sát bụng nàng một hồi, sau đó dè dặt sờ lên, giống như bình thường sờ mó mấy chú mèo con, dịu dàng vuốt ve da bụng nàng, vừa sờ vừa nói nghiêm trang: “Nghe lời, ngoan ngoãn.” Dạo này hắn hay nghe Yến Hồng và lão phu nhân nói thế, vì vậy cũng học theo, tuy rằng hắn không biết bé con trong đó có nghe được không, nhưng hễ nàng khó chịu thì hắn lại nói một hai câu như thế, dường như đang thương lượng với bảo bảo, đừng hành hạ mẹ nó quá. Một lát sau, Yến Hồng lại nhịn không nổi, muốn đi nhà xí. Nàng đặc biệt nghi ngờ không biết có phải bàng quang của mình thu hẹp lại bằng hạt gạo không, đi tiểu cũng quá nhiều lần đi, một canh giờ mà đi bảy tám bận. Giai Nhân vừa thấy sắc mặt Yến Hồng, lật đật đưa tay đỡ nàng đi qua gian phòng nhỏ kế bên. Yến Hồng nghĩ bụng không biết có phải hệ thống tình báo của Giai Nhân đã lắp đặt đến trong bụng nàng luôn rồi không, sao mình chỉ mới rục rịch mông nàng đã biết mình muốn làm gì rồi?! Đông Phương Manh nhắm mắt đi theo đằng sau. Yến Hồng đã thành thói quen, dù sao trừ con ra, hắn là người thân thiết nhất của mình, vả lại hắn cũng không cảm thấy bất tiện, nàng cần gì vờ vịt thanh cao. Huống chi hắn cũng không đi theo vào trong mà chỉ chờ bên ngoài. Do hai ngày nay nàng ói dữ quá, gần như ngày nào Tôn đại phu cũng ôm sách y nằm vùng bên ngoài. Bên này lão phu nhân đã mướn sẵn bầu ngực già có kinh nghiệm sinh sản, một người suốt ngày chui trong bếp, thường xuyên hầm thuốc bổ đem qua. Người còn lại giúp đỡ năm đóa kim hoa, phụ nữ có thai cần chú ý những gì, ngày thường nên chăm sóc ra sao. Nhưng Yến Hồng luôn cảm thấy uống thuốc bổ không bằng ăn đồ bổ. Một là nàng không ngửi được mùi thuốc đông y, hai là thuốc ba phần độc, uống nhiều quá sợ rằng chỉ có hại chứ không có lợi cho đứa bé, luôn nhân lúc không ai chú ý, sai Y Nhân lanh tay lẹ chân mang đi đổ. Không lâu sau, chậu cảnh trong phòng càng lúc càng lớn khỏe. Toàn bộ quá trình Đông Phương Manh đều giúp đỡ tội phạm, hắn không biết cái khác nhưng biết “thuốc” là thứ xấu, chỉ có bệnh mới uống thuốc, thành thử bị Yến Hồng lừa gạt, kiên quyết đứng về phe nàng. Lúc chủ tớ Yến Hồng làm chuyện xấu, hắn còn ngoan ngoãn đứng ngoài canh gác. Lừa dối như thế được mấy bận, vú già kia cũng không phải người ngốc, huống chi còn có y giả là Tôn đại phu, thấy nàng quả thật không có gì đáng ngại, nôn nghén cũng là hiện tượng bình thường, rốt cuộc bỏ thuốc, mỗi ngày thay đổi đủ kiểu đồ ăn cho nàng. Tâm tình Yến Hồng cũng từ từ ổn định, kiên trì mỗi ngày hết ăn lại ngủ, thi thoảng ói một hai lần, trải qua cuộc sống của một con heo. Hết cách, người nào làm mẹ mà không chịu tội một trận, nàng còn có người hầu hạ, coi như hạnh phúc rồi. Có lẽ là tâm trạng ảnh hưởng, một khi trong lòng thoải mái, nôn nghén dường như cũng không nghiêm trọng cho lắm, mới có mấy ngày mà giảm bớt rất nhiều, đến giữa tháng thứ tư đã không ói nữa. Khẩu vị cũng tốt lên rất nhiều, cả nhà như trút được gánh nặng, Đông Phương Manh bịn rịn chia tay với kiếp sống đồng tử ống nhổ. Ba tháng cuối thai kỳ, rốt cuộc Yến Hồng không nôn ói nữa, nhưng lại dính vấn đề khó chịu khác. Khoan nói tới vấn đề tiểu tiện cứ hành nàng, chân cũng bắt đầu sưng phù, eo cũng vừa đau vừa nhức, ngực lớn ra, trái sơn tra nho nhỏ trên đó cũng cứng hơn, nụ hoa thâm đen nở ra, thường hay rung rung hoặc phát đau, có lúc đau nhức làm nàng choàng tỉnh. Thật tình nàng ngượng khi phải nói mấy triệu chứng đó với Tôn đại phu, vì thế đành tự mình lén xoa bóp, hi vọng đỡ hơn một chút. Tối ấy nàng lại bị đau ngực tỉnh giấc, không biết làm sao đành ngồi dậy, chẳng những đau còn cảm thấy ngực nặng trịch, dường như có khí bẩn bám bên trong không tan ra được, khó chịu hết sức. Nước mắt lại trào lên một cách khó hiểu, ngơ ngác nhìn Đông Phương Manh nằm ngủ lăn quay trên giường mềm kế bên, rất muốn hắn lại, ôm nàng vào lòng dỗ dành nàng, hôn nàng. Nàng muốn hắn, tuy hắn không hiểu lòng nữ nhân nhưng nàng vẫn muốn hắn. Nước mắt không ngừng nhỏ giọt, nàng tủi thân không thôi. Thật ra nàng cũng không biết vì sao tự dưng mình suy sụp như thế. Bản thân phụ nữ có thai đã dễ buồn dễ vui rồi, tuy rằng lúc trước nàng cũng từng rơi xuống đáy vực nhưng chưa có lần nào khó chịu như lần này. Xưa nay nàng không thích khóc, không phải ẩn nhẫn, cũng chẳng vờ kiên cường mà là khóc không giải quyết được vấn đề. Huống hồ nàng luôn cảm thấy mình sống rất khá, nhưng tối nay, tịch mịch và cô đơn bất ngờ ập tới khiến nàng không kềm được nước mắt. Khóc một lát, có lẽ dùng hết sức, nàng lại thấy đói. Khụt khịt mũi, nàng khom lưng xỏ giày chuẩn bị đi kiếm đồ ăn. Thời gian này bọn Giai Nhân cũng mệt mỏi, lo lắng còn nhiều hơn bà mẹ tương lai như nàng nữa, nàng không nhẫn tâm đánh thức họ. Xỏ giày xong, nàng chùi nước mắt, lại ngây ra một hồi, vừa định đứng dậy thì cảm thấy có hơi là lạ, hình như có ai đang nhìn nàng vậy. Tầm mắt đảo bốn phía mới phát hiện không biết Đông Phương Manh thức lúc nào, đôi mắt sáng ngời trong đêm đen cực kỳ có thần. Yến Hồng hoảng hồn, ngồi lại giường. Hắn không nói một tiếng bò dậy, giày cũng không mang, nhảy lên giường, dụi dụi mặt mình lên mặt Yến Hồng: “Hồng Hồng khóc rồi.” Giọng hắn có vẻ rầu rầu, hình như không vui. Có lẽ vừa rồi mình khóc hơi lớn, làm hắn thức chăng? Yến Hồng gượng cười, nói: “Xin lỗi, làm Manh Manh thức, Hồng Hồng không sao.” “Đau?” Hắn không để ý lời nàng, nghiêng đầu hỏi, trong bóng tối không nhìn rõ nét mặt hắn nhưng Yến Hồng vẫn nhận ra hắn lo lắng, chua xót khổ sở trong lòng tan biến như kỳ tích, vội vàng lắc đầu “Không đau, chỉ hơi đói thôi.” Hắn nghĩ nghĩ, lại xuống giường ngồi lại giường mềm, lần mò bốn phía, Yến Hồng không quen bóng tối như thế, đứng dậy thắp đèn, chờ đèn từ từ sáng lên, Y Nhân còn hầu ở gian ngoài vọt vào: “Tiểu thư, sao vậy? Cô đói à?” Không hổ là chị em tốt cùng lớn lên với nàng, nàng cần gì họ đến ngay. “Ừ, cô gia cũng dậy rồi, muội đi xem còn có gì ăn không, ta và cô gia đều ăn.” Yến Hồng nghĩ nghĩ, dứt khoát ăn bữa đêm cho rồi. Y Nhân vâng dạ đi ra. Quay đầu lại, tay Đông Phương Manh cầm một cái túi giấy nhỏ, mỉm cười đưa cho nàng. Nàng đi qua cầm lấy hỏi: “Cái gì vậy?” Đông Phương Manh chỉ cười không nói. Nàng mở ra, là mấy miếng bánh hạch đào. Nàng nhớ bữa tối điểm tâm đâu phải món này, mấy ngày gần đây cũng không thấy ai ăn. Ngồi xuống cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi hắn: “Manh Manh tìm ở đâu thế?” Hắn lắc đầu đáp: “Mua đó.” … Hắn đi mua lúc nào? Nhẹ nhàng ngửi thử, còn tốt, ăn được. Cầm một miếng đưa tới miệng hắn, hắn lại lắc đầu đưa tay đẩy trở về: “Hồng Hồng ăn, ăn xong không đau, không khóc.” Yến Hồng nghe xong lại thấy chua xót, nhưng không tủi thân mà cảm động. Nàng làm sao thế? Cho dù hắn không giỏi diễn đạt nhưng vẫn biết đau lòng nàng, nàng còn bất mãn cái gì đây? Hít mũi, cười ngu ngốc: “Ăn chung nhé.” Cắn một miếng, lại cười ngu ngơ: “Ngọt quá.” Vốn dĩ nàng không thích ăn ngọt, bây giờ lại cảm thấy không có thứ gì ngon bằng đồ ăn trong tay. Đưa cho hắn, hắn nghĩ nửa ngày mới cầm tay nàng cắn một miếng nhỏ, cũng cười: “Ngọt.” Mấy miếng bánh hạch đào không lớn, hai người chàng một miếng thiếp một miếng, cứ thế mà ăn tới khi Y Nhân bưng bánh bao lên. Ăn xong hai chén bánh bao to, lại đi mấy vòng trong phòng coi như tiêu cơm. Đông Phương Manh cũng không ngủ nữa, đi cạnh nàng, nàng khoác tay hắn, nhẹ nhàng dựa người vào vai hắn, chậm rãi đi bộ, cảm thụ tĩnh mịch chưa từng có từ sau khi nàng có thai tới nay.