Mồng tám tháng mười hai, chính là tiết Lạp Bát [24], theo phong tục của Di Lăng phải tế tổ cúng thần, dân gian thịnh hành nấu cháo lạp bát, ăn cháo lạp bát, trừ tai tránh nạn. Hạ nhân Công phủ hào hứng thu thập đủ loại nguyên liệu chuẩn bị nấu cháo lạp bát, vừa khéo bị Yến Hồng rảnh rang bắt gặp, thế là giành lấy một phần việc của họ, tự mình cũng nhảy vô góp một chân. Hạ nhân đã quen với cảnh tam thiếu phu nhân ưa chui phòng bếp, có điều Đông Phương Manh ngày thường chỉ phụ trách ăn lần này cũng gia nhập vào nhóm giúp đỡ, hào hứng đi nhặt các loại đậu đầy màu sắc đãi trong chậu nước, nghịch ướt cả tay áo. Yến Hồng sợ hơi ẩm bám trên người hắn sẽ bị cảm lạnh, liền kéo hắn lại ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh bếp lửa, chờ lát nhóm lửa lên, tiện thể hong khô tay áo luôn. Khiến người ta kinh ngạc không thôi là Đông Phương Manh đột nhiên bộc lộ tài năng trời cho trên lĩnh vực đếm số. Yến Hồng sơ ý làm đổ một chén đậu xanh nhỏ, đậu lăn xuống đất, Đông Phương Manh chỉ liếc một cái bỗng nhiên nói: “Chín trăm ba mươi tám.” Yến Hồng ngớ người: “Gì cơ?” Đông Phương Manh lại chỉ vào trong chén: “Một trăm hai mươi sáu.” Yến Hồng vội vàng cầm lấy chén đếm một lần, quả nhiên còn dư một trăm hai mươi sáu hột. Vậy tức là trên đất có chín trăm ba mươi tám hột rồi… “Manh Manh đúng là thiên tài!” Dưới hỏa nhãn kim tinh của mấy đóa kim hoa, Yến Hồng nặng nề vô lễ tướng công nhà mình một cái. Nàng biết người mắc chứng tự bế ở một phương diện nào đó lại có tài năng mà người bình thường khó mà sánh kịp. Đời trước nàng cũng từng tiếp xúc một số ca bệnh, nhưng đều không quá rõ ràng. Không ngờ ngoài copy siêu cấp ra, Đông Phương Manh cũng nhạy bén với chữ số như thế, thật sự quá trâu bò! Công phủ xưa nay thích nấu cháo lạp bát ngọt, dùng nhiều loại hoa màu tươi mới và trái cây mà nấu, nghe nói cả nhà từ trên xuống dưới đều thích ăn. Nhưng Yến Hồng lại ưa cháo mặn, vì thế giành riêng một bếp lò chuẩn bị nấu một ít cháo mặn mà ăn. Ngoài chuẩn bị các loại nguyên liệu như gạo, kê, đậu xanh, đậu đũa, đậu đỏ, đậu phụng, táo tàu ra, Yến Hồng còn thêm thịt băm, củ cải, cải trắng, miến, rong biển, đậu hũ các thứ, nhất thời hưng phấn lại thêm một ít lạp xưởng, bỏ thêm ít muối, xong sai Tập Nhân bắt đầu nhóm lửa hầm. Đông Phương Manh thấy đậu yêu quý của hắn đều bị thảy vô nồi hết cái chơi, lại muốn học Tập Nhân nhóm lửa, hại Tập Nhân hét ầm ỹ, hắn còn ở bên cạnh vô tâm cười toe. Đang nấu cháo, người hầu tới báo, thế tử Đông Phương Ngọc phái người mang quà đã tới biệt trang Công phủ, lúc này còn cách sinh nhật Đông Phương Manh bốn ngày. Đông Phương Ngọc đặc biệt chuẩn bị một xe quà to cho tiểu đệ nhà mình, từ đồ ăn tới quần áo mặc đều đầy đủ, hơn nữa còn rất quan tâm tới sở thích của Đông Phương Manh, thức ăn đa phần là đồ ngọt, quần áo mặc cũng là màu sắc ưa thích. Trong đó có một loại quả màu vàng tươi, ăn vào có vị rượu thoang thoảng, ngay cả lão Công gia cũng chưa từng thấy qua. Nghe nói là đặc sản của Xa Li quốc tiếp giáp với biên quan, Đông Phương Ngọc đặc biệt tốn tiền vàng mua về. Để giữ được màu sắc tươi mới, Đông Phương Ngọc chuyển nguyên cả cây vào chậu trồng, người đưa quà cũng cực kỳ cẩn thận, thành thử cây chuyển tới Công phủ nhưng vẫn sống rất khỏe. May mà cây còn nhỏ, ước chừng mới ra trái bói, nhìn qua cũng không khác mấy chậu cây bình thường song cũng dùng riêng một xe ngựa để chở. Yến Hồng nhìn mà than thở không thôi, Công gia phu nhân lại tỏ vẻ tập mãi thành quen. Nàng không khỏi cảm thán tận cõi lòng, vị đại bá chưa thấy mặt này thật đúng là một đóa kỳ hoa trong tộc chiều em! Cháo mặn Yến Hồng nấu tất nhiên được cả phủ khen ngợi, Đông Phương Manh xưa nay luôn thích cháo ngọt cũng rất nể mặt ăn ba chén. Công gia phu nhân đều tán thưởng, còn liệt cháo này vào hàng thực phẩm bảo lưu trong các tiết lạp bát sau. Còn một người khiến người khác phải chú ý, ấy là Nhữ Nam vương thế tử Mộc Vũ Phi. Tên này một mình ăn hết sạch một tô cháo, cuối cùng bụng căng tròn, gần như đi không nổi, giống như phụ nữ sắp lâm bồn vịn eo dựa một bên thở dốc. Đông Phương Manh tò mò sờ bụng Mộc Vũ Phi, kế đó cười tít mắt ra mệnh lệnh: “Dưa, cắt.” Làm Mộc Vũ Phi kinh hồn bạt vía: “Cắt cái gì?” Yến Hồng nhịn hết nổi, kéo Đông Phương Manh cười nắc nẻ: “Manh Manh, dưa của Tiểu Phi ở trong bụng, không cắt được!” Công gia phu nhân cũng bị chọc, cười phá lên, chỉ có Mộc Vũ Phi ai oán nhìn mọi người, trong lòng cực kỳ giận dỗi: “Ta hao hết tâm tư lấy lòng dễ lắm sao!” Tế tổ buổi sáng vừa hoàn tất, cả nhà ăn xong cháo lạp bát thì đã gần giữa trưa. Giờ ngọ hai khắc, đóa kỳ hoa còn lại của bộ tộc chiều em Đông Phương Tề cũng từ kinh thành ra roi giục ngựa trở về. Lúc Đông Phương Tề về đến nhà, ngoại trừ trên lưng có một bao hành lý to đùng ra thì không còn gì khác, Yến Hồng thở hắt ra, rốt cuộc cũng có một kẻ không khoa trương như thế. Ai dè được thông báo, còn có bốn chiếc xe ngựa đằng sau, áng chừng buổi tối mới tới được. Ngoài há hốc mồm ra, Yến Hồng không còn gì để nói. Bao hành lý trên lưng Đông Phương Tề đựng một cái áo khoác sặc sỡ, lớp ngoài làm bằng lông công, bên trong lót da chồn tía đẹp đẽ quý giá, nghe nói là của vị quan nào đó hiến cho thái tử gia, bị Đông Phương Tề mặt dày xin về lấy lòng đệ đệ nhà mình. Nghe đồn toàn thiên hạ chỉ có hai bộ như thế, viên quan kia cơ duyên xảo hợp có được một bộ cống tặng thái tử gia, một bộ ở hoàng cung, bị hoàng đế ban thưởng cho hoàng hậu nương nương chuyên sủng ba mươi năm nay. Đông Phương Manh vừa thấy cái áo này liền nhìn chằm chằm, quên cả cho vịt con yêu dấu ăn, nửa ngày lưu luyến không chớp mắt. Đông Phương Tề đắc ý giúp hắn khoác lên người, vì thế Đông Phương Manh cũng tặng cho Đông Phương Tề một nụ cười hiếm hoi, dưới sự cổ vũ của Yến Hồng còn nói “Cám ơn.” Làm Đông Phương Tề kích động thiếu chút thì chảy nước mũi. Yến Hồng ở bên cười trộm, thằng nhãi này mặc cái áo hoa hòe như thế, có thể trực tiếp xưng huynh gọi đệ với chim công rồi. Đông Phương Manh sáng sớm đã dậy đi theo Yến Hồng vừa làm vừa chơi, giày vò tới giờ đã mệt tới mức mi mắt trên dưới đánh lộn, Yến Hồng dẫn hắn đi ngủ trưa, Đông Phương Tề gần hai tháng không thấy đệ đệ yêu cũng đòi đi theo. Yến Hồng không nói gì, ngược lại Mộc Vũ Phi không cao hứng, Đông Phương Tề vừa thấy hắn đã không ngớt cười một cách quỷ dị, lại càng tức giận sao Yến Hồng không thân thiện với hắn nhưng hai huynh đệ song sinh kia thì lại khác! Tập Nhân nói heo mẹ một lần có thể đẻ tới mười mấy con đấy! Khụ, sơ ý, hình như mắng tới dì rồi, tội lỗi tội lỗi. Đông Phương Manh mặc áo khoác, dưới cái nhìn thiết tha của anh ruột vẫn bình thản thiếp đi. Mộc Vũ Phi ăn no quá bội thực, bụng tới giờ vẫn khó chịu, nhịn một lát rốt cuộc nhịn hết nổi, vác cái bụng quả dưa chui tọt vô nhà xí. Đông Phương Tề cười thầm, ra hiệu cho Yến Hồng ra gian ngoài, nhỏ giọng nói chuyện với nàng: “Hành tung của tiểu thế tử huynh đã báo cho Nhữ Nam vương rồi, chờ qua sinh nhật Manh đệ, bái từ đường xong, huynh lập tức dẫn hắn về kinh thành, ủy khuất đệ muội nhịn thêm vài ngày nữa.” Hắn sớm đã nhận thư từ trong phủ, biết được tiểu thế tử này gây ra không ít chuyện, hừ hừ, đợi tên này về đến kinh thành rồi, cam đoan Nhữ Nam vương sẽ thưởng cho một bữa măng xào thịt bằm. “Nhị bá vất vả rồi.” Yến Hồng cũng chẳng muốn giấu sự khó chịu với Mộc Vũ Phi, tên kia y chang đồ bám đít, thế giới hai người của nàng và Manh Manh bị một cây nến bự chảng cắm vào. Một là nàng không thích tự ngược đãi mình, hai là nói không chừng tên này có ý tưởng không nên với nàng, về sớm tốt cho tất cả mọi người. “Hai tháng không gặp, Manh đệ tiến bộ đến thế, huynh đa tạ đệ muội.” Đông Phương Tề nghiêm trang chắp tay thi lễ với Yến Hồng. Yến Hồng vội vàng tránh qua một bên: “Nhị bá nói thế là sao? Tướng công và thiếp thân là vợ chồng, thiếp thân chăm sóc tướng công là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Người một nhà cần gì khách sáo như thế, cứ như thiếp thân là người ngoài.” Đông Phương Tề ngẩn ra, cảm thấy hành động này của mình quả thật hơi xa cách, ngượng ngùng cười với Yến Hồng. Vừa khéo Y Nhân bưng trà vào, vừa cười vừa hành lễ với Đông Phương Tề: “Nô tỳ bái kiến nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia và tam thiếu gia cùng ngày sinh, không biết nhị thiếu gia thích ăn món gì, nô tỳ đi chuẩn bị.” Đông Phương Tề cười nói: “Không cần đâu, ta và Manh đệ không làm chung sinh nhật, chỉ cần chuẩn bị món Manh đệ thích là được.” Thật ra Yến Hồng cứ mãi thắc mắc vấn đề này, trước đó nghe lão phu nhân nói Đông Phương Tề đặc biệt quay về làm sinh nhật cho Đông Phương Manh, nàng đã cảm thấy kì quái, hai người là song sinh, chẳng lẽ không cùng sinh nhật? Bây giờ chính tai nghe Đông Phương Tề phủ định, càng thấy lạ hơn. Đông Phương Tề thấy bộ dạng khó hiểu của Yến Hồng, mỉm cười giải thích: “Đệ muội không biết đấy thôi, tuy huynh và Manh đệ là huynh đệ song sinh nhưng sinh nhật lại không tổ chức một ngày.” Hắn ngừng một chút, có chút mất mát, thu lại nụ cười, nói tiếp: “Manh đệ sinh ra không bao lâu, cân nặng nhẹ hơn huynh rất nhiều, thân thể cũng không khỏe mạnh. Sau lớn lên một chút mới phát hiện hắn bẩm sinh không trọn vẹn, chưa từng nói chuyện, có đặt thứ gì trước mặt hắn cũng không để ý. Cha mẹ vì thế mà đau lòng không thôi, từ khi ta có trí nhớ tới này, mỗi lần sinh nhật, tuy làm cho hai người chúng ta nhưng người ngoài chỉ chú ý tới ta, phản ứng đối với Manh đệ hết sức xấu hổ. Bọn họ đều phát hiện Manh đệ khác thường, tuy quà vẫn đủ hai phần nhưng chỉ khen ngợi ta, yêu thương ta, bỏ mặc Manh đệ một bên.” “Nói ra thì, lúc ấy ta rất nực cười, thậm chí còn thấy cao hứng vì một mình độc chiếm hai phần quà. Mãi đến khi Hoằng Nhất đại sư đến nhà, xem quẻ cho Manh đệ, nói Manh đệ tuổi nhỏ bạc phước, nuôi trong nhà sợ không cách nào trưởng thành, nên đưa vào chùa, nhờ phúc phần Phật Tổ che chở mới bảo toàn được. Sau khi Manh đệ bị dẫn đi, mẹ thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, ta luôn tự trách mình, nếu không phải ta cướp phúc lợi của đệ đệ, sao hắn còn nhỏ lại bị tách khỏi người mẹ được? Sao phải chịu khinh rẻ, bỏ mặc trong ngày sinh nhật như thế? Vì thế ta nói với mẹ, sau này ta không làm sinh nhật, nhường cho một mình đệ đệ, để ta khỏi cướp lấy phần phúc hắn nên có.” “Hai người chúng ta đều là con của mẫu thân, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà không đành lòng thấy ta như thế bèn nói cha nghĩ biện pháp quân bình, năm lẻ thì làm sinh nhật ta, năm chẵn là sinh nhật Manh đệ. Hoằng Nhất đại sư cũng nói cách này cực hay, như thế, hai chúng ta có thể chia đều may mắn, đều được kéo dài tuổi thọ, coi như là biện pháp lưỡng toàn.” “Thật ra mỗi năm, bất luận là đến sinh nhật ta hay là Manh đệ, ta đều lén lút đến chùa thăm Manh đệ, chẳng qua hắn không để ý đến ta.” Đông Phương Tề nói xong có hơi đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu. Y Nhân đứng bên nghe mà rưng rưng nước mắt, Yến Hồng cũng cực kỳ xúc động. Trong mắt người ngoài, Đông Phương Manh bất hạnh cỡ nào?! Nhưng họ nào biết, hắn có người nhà yêu thương như thế, là người hạnh phúc nhất thế gian! “Tướng công được người anh như thế là phúc của chàng. Nhất định trong lòng chàng biết, chỉ là không biết cách bày tỏ mà thôi. Hơn nữa, bây giờ nhìn tướng công có chỗ nào là người bạc phước, nhị bá cứ yên tâm.” Yến Hồng thấy giọng điệu Đông Phương Tề rõ ràng có ý tự trách bèn lên tiếng an ủi. Đông Phương Tề tuy là huynh trưởng nhưng nói sao cũng chỉ là thiếu niên mười tám tuổi, nghe thế thì cười rạng rỡ: “Bây giờ có đệ muội, đương nhiên huynh yên tâm. Ha ha, ta còn chờ ôm cháu đây!” Yến Hồng mếu, tên này thật là, bắt chước y chang lão phu nhân, không uổng là mẹ con! Không ngờ qua hôm sau, Công phủ có khách không mời mà đến. [24] Mọi người xem thêm ở đây: http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapt... 180107.htm