Editor: mèomỡ Một hồi lâu, hình như hắn đã tắm xong, xoay người, chống lên thành bể đứng lên. Nàng nhìn thấy... mông hắn... Chỉ nhìn thoáng một cái, Cầu Mộ Quân đỏ mặt rụt đầu về. Lần đầu tiên thấy nam nhân khỏa thân. Lần đầu tiên, thấy hắn hoàn toàn không mặc quần áo. Nhưng...... Không phải nàng phải xem phía trước sao? Quá khẩn trương, lúc này mới nhớ tới trọng điểm, lại ngó đầu nhìn nhìn, không cẩn thận chạm vào thùng, phát ra một tiếng động nhỏ. Nàng nhanh chóng rụt đầu lại, vừa kịp nhìn thấy hắn quay đầu lại, vẻ mặt đề phòng. Trong đầu “bùm” một tiếng, Cầu Mộ Quân cảm giác như mình tiến vào cảnh trong mơ. Có lẽ nàng mong có thể tiến luôn vào cảnh trong mơ. Đoàn Chính Trung chậm rãi đi tới gần. Cả người nàng nóng ran, lỗ tai ‘ông ông’, trong đầu trống rỗng. Trước mắt, xuất hiện một đôi chân. Ống quần bằng lụa màu trắng. Cầu Mộ Quân chậm rãi ngẩng đầu, từ quần dài hắn, qua lưng quần, qua ngực, thấy được vẻ mặt cười như không cười của hắn. Nàng không tự giác lùi về đằng sau. Hắn nhìn nàng, không nói lời nào. Nàng tiếp tục lùi, lùi rồi lại lùi. Hắn vẫn nhìn nàng, vẫn giữ vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười. Nàng lùi đến sát góc, kết quả,“rầm” một tiếng, một cái thùng rơi xuống đất. Tiếng “rầm” này khiến nàng bừng tỉnh, đứng lên, lách qua chỗ trống mà cái thùng vừa rồi rơi xuống, chạy tới đường ngầm thư phòng. Chạy vài bước, dưới chân truyền đến cảm giác quen thuộc lại khủng bố -- lòng bàn chân trượt một cái, “Bùm” một tiếng nàng rơi vào bể. Bể rất lớn, cũng rất nông, không giống lần nàng rơi vào ao, đụng vào tảng đá bất tỉnh nhân sự, mà uống vào vài ngụm nước, uống mấy ngụm nước tắm của hắn. Nàng ho khan, từ trong bồn tắm đứng lên quay đầu lại, vừa vặn nhìn đến một viên trân châu lăn đến bên chân Đoàn Chính Trung. Hết hồn...... Cầu Mộ Quân nhìn hạt trân châu gây họa kia, nghĩ tới một việc. Lần trước làm cho nàng trượt chân có phải cũng là một viên trân châu hay không? Hay là hạt gì khác? Ý tưởng này chợt lóe mà qua, suy nghĩ của nàng lại trở về với tình hình quẫn bách trước mắt. Mặt nóng, tim đập kịch liệt, kim quang chói mắt, vẻ trào phúng trên mặt hắn. Tuy rằng bị hắn tắm qua một lần, nhưng nước trong bể vẫn ấm, hình như còn bay lên mùi hương liệu nhè nhẹ. Đoàn Chính Trung chậm rãi đến gần bể đứng ở thành bể, hừ nhẹ một tiếng, hơi cười cười, sau đó vươn tay về phía nàng. Tuy rằng do dự, nhưng nàng biết rõ không còn lựa chọn nào khác. Cầu Mộ Quân chậm rãi vươn tay, có chút run rẩy đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay hắn. Hắn cầm tay nàng, nàng một chân đạp lên thành bể dựa vào lực của hắn, được kéo lên bờ Hắn buông tay nàng ra, thuận tay ôm thắt lưng của nàng. Dùng chút lực xoa xoa, dường như muốn nắm eo nhỏ của nàng trong tay. Cầu Mộ Quân hít vào thật sâu, rũ mắt xuống né tránh ánh mắt hắn, nhìn vào ngực hắn. Tay kia của hắn để ở ngực nàng, chậm rãi xoa nắn nơi mềm mại đang lộ ra. Hắn...... Hắn muốn làm cái gì? Nếu hắn thật sự không phải thái giám, có thể......hay không Đoàn Chính Trung ôm nàng, vẫn giữ chút khoảng cách, cách lớp quần áo một bàn tay hắn vuốt cánh tay mượt mà của nàng, một bàn tay luồn vào trong vạt áo nàng nắm lấy nơi mềm mại kia. Chân Cầu Mộ Quân mềm nhũn, suýt tê liệt ngã xuống đất, lại bị hắn ôm eo rồi hôn lên môi nàng. Nàng vốn đang hoảng hốt, hụt hơi lại bị hắn ôm hôn. Dưới chân nàng mềm nhũn, đứng không nổi. Đoàn Chính Trung đột nhiên buông lỏng tay, làm cho nàng ngã xuống đất, hắn nâng thắt lưng của nàng, không để cho nàng ngã quá nặng. Nàng ngã ngồi ở trên đất, hắn cũng chậm chậm ngồi xổm xuống, đẩy nàng nằm trên đất. Hắn ngồi ở bên cạnh nàng, cười nhìn nàng, giống con mèo nhìn con chuột đang run rẩy trước mặt nó. Cầu Mộ Quân thở dốc, ngắn mà gấp, bộ ngực kịch liệt phập phồng. Đoàn Chính Trung kéo vạt áo trên bả vai của nàng, lộ ra cái yếm màu đỏ bên trong. Tay hắn chậm rãi sờ lên bụng nàng, trong khi nàng hô hấp dồn dập, hắn lại nhẹ nhàng, chậm rãi. Nàng nhắm chặt hai mắt. Trong chốc lát, hắn rút tay từ trong cái yếm của nàng ra, lấy bạch trân châu, vàng hạt đậu ở bên cạnh, để tay phía trên cơ thể nàng, chậm rãi buông tay, từ từ buông ra, mỉm cười nhìn hạt châu tròn tròn rơi ở trên bộ ngực hoặc là trên rốn của nàng, rơi xuống đất hoặc là lưu lại. Khi hai người đi ra cửa đầu tiên, ngay cả bốn thị vệ luôn luôn lạnh lùng như núi băng cho dù trước mắt xảy ra chuyện gì cũng không đổi sắc, cũng lộ ra biểu tình giật mình. Đoàn Chính Trung một mình đi vào, lại mang theo Cầu Mộ Quân đi ra, vẻ mặt Đoàn Chính Trung cười sung sướng, Cầu Mộ Quân đỏ mặt, cúi thấp đầu, quần áo dính sát vào cơ thể, vẫn hơi hỗn độn. Lại ra một cửa, thấy trên tay nha hoàn nâng ngoại bào, Đoàn Chính Trung nói:“Phủ thêm quần áo cho phu nhân.” Nha hoàn vâng lời cầm quần áo phủ thêm cho Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân vẫn cúi đầu thật thấp, không nói một câu. Ra khỏi Oanh Thanh Trì, bên ngoài trời đã đầy sao Đoàn Chính Trung đi về phòng mình, Cầu Mộ Quân được nha hoàn đỡ đi đến một phòng khác. Tiểu Nhụy vẫn quanh quẩn gần thư phòng, nhìn thấy cảnh này từ xa, lập tức chạy tới. “Tiểu thư, làm sao vậy? Người sao lại thành ra như vậy?” Tiểu Nhụy sốt ruột hỏi, Cầu Mộ Quân không phát ra một tiếng. Tiểu Nhụy không tiếp tục hỏi nhiều, cùng nha hoàn khác đỡ Cầu Mộ Quân vào phòng, giúp Cầu Mộ Quân đổi quần áo, đóng cửa phòng mới hỏi:“Tiểu thư, làm sao vậy?” Cầu Mộ Quân lắc lắc đầu. “Bị hắn phát hiện.” Nàng nhẹ giọng nói. “A?” Tiểu Nhụy thất vọng, lại mang theo một tia hi vọng cuối cùng hỏi:“Tiểu thư người có thấy được gì không?” “Không thấy.” Cầu Mộ Quân lại lắc lắc đầu, sau đó nói:“Nhưng mà ta đoán, hắn hẳn là thái giám thật.” “Vì sao? Không phải có nhiều điểm đáng nghi như vậy sao?” Tiểu Nhụy lập tức nói. “Không phải...... Là chúng ta nhầm.” Cầu Mộ Quân thở dài, nói:“Oanh Thanh Trì thần bí như vậy, không phải vì hắn sợ người khác nhìn hắn tắm rửa, mà là bởi vì......” “Bởi vì sao?” Tiểu Nhụy vội vã hỏi. “Bởi vì Oanh Thanh Trì, không chỉ là bể tắm của hắn, còn là một cái kho vàng bí mật.” Cầu Mộ Quân nói. Tiểu Nhụy thất thần thật lâu, dường như không thể tin đáp án này. Cầu Mộ Quân cũng không nói nữa, hai người đều yên lặng. Tiểu Nhụy sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới mở miệng nói:“Vậy trên người người bị sao vậy?” Mặt Cầu Mộ Quân hơi hơi đỏ, nói:“Ta bị hắn phát hiện, vì quá khẩn trương, không cẩn thận rơi vào bể.” Quan trọng không phải rơi vào bể, mà là bị hắn kéo lên, sau khi bị hắn kéo lên lại bị hắn đùa giỡn vài lần. Vô cùng tức giận, vô cùng hận, vô cùng hối hận. Tức hắn đùa giỡn, hận chính mình ngu ngốc, hối hận bản thân mình làm việc xúc động. Nghe xong lời của nàng, Tiểu Nhụy nghĩ nghĩ, còn nói thêm:“Vậy tiểu thư, người còn có thể nghĩ cách khác thăm dò xem rốt cuộc lão gia có phải thái giám hay không?” Cầu Mộ Quân nhìn nhìn nàng, lại cúi đầu nói:“Tạm thời sẽ không.” Thăm dò thế nào, cho dù nàng muốn thăm cũng không dò được. Tiểu Nhụy lại yên lặng, dường như đang suy nghĩ. Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gió, nàng mới hồi phục tinh thần lại, nói:“Đúng rồi tiểu thư, thuốc buổi tối người còn chưa uống, nô tỳ đi bưng tới cho người.” Tiểu Nhụy ra cửa, Cầu Mộ Quân vẫn ngồi ở trên ghế nghĩ cảnh tượng diễn ra ở Oanh Thanh Trì, tim lại đập thật nhanh. Đột nhiên một cái gì màu trắng từ cửa sổ bay vào,“Cộp” một tiếng rơi trên sàn, sau đó lăn về phía trước. Cầu Mộ Quân cả kinh, đi đến cửa sổ nhìn ra phía ngoài. Bên ngoài đen kịt, cũng không nhìn thấy cái gì, vừa định gọi người, nhớ tới cái vừa rơi trên sàn, quay người lại kiểm tra. Là một hòn đá nhỏ bọc giấy bên ngoài. Trong lòng đột nhiên run lên, có bóng dáng một người hiện ra trong đầu. Bên trong ngoại trừ một hòn đá nhỏ, còn có một tờ giấy. Nàng khẩn trương mở tờ giấy ra, thấy một hàng chữ: ‘Ngày mai, bên thúy hồ, sâu trong rừng trúc’. Trong lòng mừng như điên. Nàng biết, nàng biết hắn sẽ không chết. Tuy rằng sự thật xảy ra trước mắt, tuy rằng chính mình cũng khuyên mình hắn đã chết nhưng vẫn có giọng nói nào đó trong lòng nói cho nàng, hắn chưa chết. Tuy rằng nàng chưa thấy qua chữ hắn, nhưng nàng nhận ra hắn. Cố Dật Lâu. Người này, chính là Cố Dật Lâu.