Tác giả: Luna Huang
Chẳng mấy chốc dân chúng, quan lại cũng đã chuyển đến. Lãnh Thiên Hạo mở tiệc giúp bọn họ tẩy trần. Đến sáng hôm sau liền thu dọn rời đi.
Vân Du tâm trạng vui vẻ ngồi chơi xích đu. Hồi kinh đồng nghĩa với việc sắp cùng Lãnh Thiên Hạo không còn quan hệ nữa rồi, bảo sao nàng không vui cho được.
Lãnh Thiên Hạo đứng từ xa thấy tiểu nương tử cười tươi hắn cũng cảm thấy cao hứng. Vân Du thấy hắn liền hướng hắn cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng" Tâm trạng tốt cho dù gặp địch nhân cũng có thể cười.
Nàng đứng dậy cho binh sĩ thu dọn xích đu rồi chậm rãi bước về phía hắn.
Đã bao lâu rồi nàng không cùng hắn cười như vậy? Lãnh Thiên Hạo thất thần nhìn nụ cười đó. Hắn muốn lập tức hôn lên đôi môi đỏ mọng như cánh đào kia.
Đợi binh sĩ rời đi hắn bước nhanh đến chỗ nàng. Không nói một lời một tay giữ chặt lấy eo nàng, một tay luồn qua tóc giữ chặt lấy sau gáy, hướng môi nàng bá đạo hôn xuống.
Vân Du bị tấn công bất ngờ không phòng bị nên thất thủ. Mà cho dù nàng có biết trước cũng chẳng ngăn được hắn. Bao nhiêu lời mắng chữi đều bị hắn nuốt hết chỉ còn vang lại những tiếng "ưm". Lúc đầu nàng cũng đánh hắn rồi vùng vẫy đủ kiểu nhưng vì nàng vẫn còn luyến hắn nên sau đó liền không động đậy nữa mà đáp lại hắn.
Lãnh Thiên Hạo thấy nàng đáp lại liền cao hứng. Hóa ra tâm nàng vẫn còn có hắn, đây là điều khiến hắn vui nhất. Nụ hôn của hắn ôn nhu hơn, tay từ gáy cũng chậm rãi chuyển xuống lưng nàng. Cả người hắn vì nàng mà trở nên ấm áp.
Hắn thừa nhận mỗi đêm đều trộm hương của nàng. Nhưng đây là lần đầu hôn này giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Nàng lại còn đáp lại hắn nữa. Đây đối với hắn mà nói quả là một chuyện tốt. Hắn hận không thể đem nàng khảm vào xương cốt của mình, trói mãi nàng bên cạnh.
Vân Du khiễng chân, đưa tay vòng qua cổ hắn nhẹ nhàng kéo xuống. Lần đầu tiên nàng biết hôn một người lại có tư vị ngọt ngào như vậy. Nàng nhắm mắt tận hưởng nụ hôn đầu tiên trong hai kiếp người của mình. Cả người nàng mềm nhũn tựa sát vào Lãnh Thiên Hạo.
Gió xuân nhẹ thổi cũng không cách nào tách được hai người, bởi giữa hai người không hề có bất kỳ khe hở nào để gió có thể luồn qua được. Gió chỉ có thể lượn lờ xung tựa như cao hứng lại tựa như đem họ vây lại vậy. Giữa cảnh hoang tàn trong hoa viên lại có một bức họa xuân sắc.
Lãnh Thiên Hề từ đại môn bước vào thu trọn cảnh xuân vào mắt. Hắn muốn mở miệng gọi lại không muốn phá hỏng cảnh đẹp lúc này. Binh sĩ đã chuẩn bị đầy đủ bên ngoài chỉ còn đợi hai người bọn họ. Thế mà đôi phu thê này cứ không màng thế sự ở đây thân mật xuân sắc.
Mới hôm trước còn kêu gào bảo không có tình cảm muốn hòa ly, đòi lấy chiếu phế phi các kiểu hôm nay đã quấn lấy nhau thế này. Hắn không còn lời nào để nói nữa. Thế là hắn ho khan vài tiếng nhắc nhở liền bước nhanh ra ngoài.
Nụ hôn ngọt ngào của Lãnh Thiên Hạo và Vân Du bị tiếng ho khan của Lãnh Thiên Hề phá đám nên ngừng lại. Cả hai cùng nhìn nhau thở dốc mặt đỏ ửng nhưng cảm giác vẫn cứ như là không đủ.
Lãnh Thiên Hạo dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng. Hắn hôn nhẹ lên mái tóc tơ rồi cúi người bế ngang nàng lên, cao hứng nói: "Du Du, chúng ta hồi kinh."
Vân Du chôn khuôn mặt đỏ bừng của mình vào lòng ngực rắn chắc của hắn. Nàng liên tục trách bản thân không tự chủ được. Nàng sao lại có thể háo sắc như vậy? Thật mất mặt. Nàng hôn lại hắn làm sao dám mở miệng trách hắn cưỡng hôn mình cơ chứ. Thôi thì xem như kinh nghiệm phong lưu đi.
Lãnh Thiên Hạo cùng nàng cưỡi ngựa rồi ra lệnh xuất phát. Quan lại và dân chúng đứng thành hai hàng tiễn binh tướng hồi kinh. Đi được một đoạn Vương Doãn lên tiếng hỏi:
"Vương gia, chúng ta có cần mua xe ngựa không?" Thông qua Ngô Trọng Kỳ cũng biết được tiểu Vương sợ ngồi ngựa.
Cả hai đồng thanh: "Không cần."
Cầm sắc hòa hợp khiến mọi người một phen kinh hỉ. Tiểu Vương phi trước giờ luôn chống đối Vương gia nhà bọn họ cơ mà. Sao giờ đây lại cùng ý kiến thế này? Mọi người không hẹn cùng nhìn sắc trời có phải dông tố sắp kéo đến không.
Lãnh Thiên Hạo tuy không biết vì sao nàng lại không muốn ngồi xe ngựa. Bất quá trùng ý kiến với nàng cũng là một chuyện tốt đi. Hắn vốn muốn nàng cùng mình cưỡi ngựa để mọi người cùng biết nàng là nương tử của hắn.
Vân Du không muốn ngồi xe ngựa là vì sợ. Giữa thanh thiên bạch nhật hắn còn dám cưỡng hôn nàng thì ở trong xe ngựa phải làm sao? Điều nàng lo lắng nhất hiện nay chính là làm sao đảm bảo được tấm thân xử nữ hòa ly cùng hắn kìa.
Lát sau Lãnh Thiên Hạo hỏi nàng: "Du Dù, vì sao nàng không hát?" Chẳng phải nàng rất thích hát sao?
"Không có hứng thú." Nàng đây là bận suy nghĩ cách bảo vệ bản thân, làm sao có thời gian để tao nhã mà hát chứ.
------------Phân Cách Tuyến Luna Huang-------------
Rất nhanh chỉ còn gần nửa ngày nữa là đến kinh thành, Lãnh Thiên Hạo cho dựng lều nghỉ ngơi. Vừa có lều Vân Du lập tức phi thẳng vào bên trong ôm chăn gối ngủ. Ngồi trên ngựa có bao giờ được ngon giấu đâu.
Ngủ chưa được bao lâu đã bị Lãnh Thiên Hạo gọi dậy dùng bữa. Vân Du uể oải nặng nề lếch cái xác ra bàn ăn vài miếng lại tiếp tục vào trong ngủ.
Lãnh Thiên Hạo đọc sách xong đến lều ngủ nhìn thấy nàng lại sinh ý định trộm hương. Môi hắn lướt nhẹ lên mặt nàng rồi nhấm nháp tư vị của cái môi xinh xắn kia. Tay cũng không ngoan ngoãn mà vuốt ve cái eo nhỏ của nàng.
Vân Du đang ngủ nửa tỉnh nửa mơ thấy trên môi có thứ gì đó mềm mềm đang cọ sát. Theo phản xạ nàng vươn đầu lưỡi ra dò xét lại cảm thấy có vị ngọt lại âm ấm liền cùng dây dưa. Cách một lớp trung y mỏng nàng cũng cảm nhận được hơi ấm truyền đến eo nhỏ của mình. Tay nàng bất giác đưa lên vòng lấy cổ Lãnh Thiên Hạo hướng bản thân kéo xuống.
Lãnh Thiên Hạo sửng người vài giây rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Dục hỏa trong hắn cũng dần dần lan ra khắp người. Hắn muốn lập tức khiến nàng trở thành thê tử thực sự của mình. Môi hắn liền chậm rãi di chuyển xuống cổ nàng rồi mút mạnh một cái.
Vân Du đang tận hưởng cảm giác được đưa lên chín tầng mây lại vì cái mút mạnh kia làm tỉnh hẳn.
"Đau."
Lãnh Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn nàng quan tâm hỏi: "Ta làm nàng đau?"
Vân Du hung dữ trừng mắt đẩy hắn ra ôm lấy vạt áo trước ngực: "Ngươi phi lễ ta." Tên khốn dám lợi dụng lúc nàng ngủ ăn đậu hủ của nàng.
"Du Du!" Hắn hốt hoảng ôm lấy nàng. Lúc này đây hắn tự trách bản thân nóng vội, được một muốn mười nên mất tất: "Đừng giận, đừng giận, là ta nôn nóng không hỏi ý nàng."
Ngươi bị người ta phi lễ xem có giận không? Tức chết nàng mất. Về đến kinh thành nhất định phải cùng hắn lập tức hòa ly.
"Lãnh Thiên Hạo, ngươi mau buông ta ra." Nàng cực lực vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của hắn.
Hắn đưa tay lên dấu hôn trên cổ nàng ôn nhu hỏi: "Nàng đau lắm không? Ta cho nàng cắn lại được không?"
Vân Du không trả lời mà chỉ trừng mắt oán hận nhìn hắn. Thấy biểu hiện "không buông ta sẽ cắn lưỡi tự sát" của nàng hắn liên thả tay ra: "Đêm khuya rồi nàng ngủ sớm đi" Hắn cố gắng kiềm chế dục hỏa trong người.
Tên khốn này phi lễ nàng xong lại xem như không có chuyện gì xảy ra. Nàng giờ đây còn đối diện với hắn nữa chắc sẽ chết vì nghẹn mất.
Vân Du lập tức rời giường. Hắn liền ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng: "Nàng muốn đi đâu?" Dục hỏa khó khăn lắm mới hạ xuống một chút vừa chạm vào người nàng lại tiếp tục bùng phát. Hắn liên tục ngửa cổ hô hấp điều chỉnh lại lý trí của bản thân.
"Ta không muốn ngủ cùng ngươi nữa. Ta muốn ngủ cùng tiểu Vũ." Vân Du gằng từ chữ. Nếu còn ngủ với hắn nữa nàng nhất định bị ăn sạch sẽ mất.
Ngủ với Tiêu Vũ khác nào là ngủ cùng Tiêu Tử, Hồ Điệp đâu. Bất lực hắn liền thoả thuận:
"Ta đảm bảo với nàng, nếu nàng không đồng ý, ta tuyện đối không chạm vào người nàng." Nàng không muốn hắn cũng không tiếp tục bức ép nàng tránh bị ghét bỏ.
Trước nay hắn hứa với nàng, hắn đều thực hiện nên đối với câu này của hắn nàng tuyệt đối tin tưởng: "Vậy sao còn chưa buông tay?"
Nghe nàng chấp nhận thỏa thuận tuy không cam lòng nhưng vẫy buông tay. Vân Du được thả liền lấy chăn dày chặn giữa rồi bản thân chui rút vào bên trong nằm quay lưng về phía hắn.
Lãnh Thiên Hạo nằm xuống hướng mặt về phía nàng. Nhưng đáng tiếc ngoài tấm chăn gấm trắng đập vào mắt ra thì chẳng thấy được bóng dáng nàng đâu. Chẳng phải lúc này còn rất tốt sao? Sao nàng lại mau thay đổi như vậy? Tâm hắn trầm xuống dục hỏa cũng theo đó mà tắt ngấm.
Vân Du bị đánh thức vừa giận vừa xấu hổ, nộ khí xông thẳng lên não chẳng thể nào ngủ được. Nàng nhắm mắt tưởng tượng ra viễn cảnh làm quý tộc độc thân ở Bắc Bình quốc khiến người người nhà nhà ngưỡng mộ rồi ngủ lúc nào không biết.
Đến khi mở mắt ra đã thấy bản thân nằm trong lòng của Lãnh Thiên Hạo. Vừa định mở miệng mắng người thì nàng lại cảnh giác nhìn xung quanh.
Lãnh Thiên Hạo biết nàng thức giấc liền khẽ hôn lên tóc nàng nói: "Du Du, chúng ta sắp đến Kim Loan điện."
Ba chữ "Kim Loan điện" làm nộ khí của nàng tiêu biến mất. Đến đó là gặp được Lãnh Thiên Minh xin chiếu phế phi được rồi. Thôi bỏ qua hắn đi, dù sao cũng không gặp lại nữa.
Do Lãnh Thiên Hạo vốn không thích lễ nghi lung tung nên lúc nào đánh thắng trận trở về cũng không cho người ra đón, lại không gióng trống khua chiêng. Dân chúng chỉ cần nhìn thấy lá cờ liền biết được mà ra đón hắn. Thế nên Vân Du ngủ đến say mà cũng không biết tỉnh lại.
Ngoài Kim Loan điện, Lãnh Thiên Minh cùng hoàng hậu, thái hậu, thái phi và đám quan lại đứng bên ngoài nghênh đón. Lãnh Thiên Hạo bước đến đặt nàng xuống, chỉnh y phục lại cho nàng rồi hành lễ.
Mọi người có mặt đều ngạc nhiên nhìn Vân Du. Ai mà ngờ được đây là lục Vương phi đen nhẻm, xấu xí của nhiều năm trước chứ. Nếu không thấy Lãnh Thiên Hạo bế nàng cùng chẳng ai tin đâu.
Hai từ "miễn lễ" vừa bay ra khỏi miệng của Lãnh Thiên Minh, Vân Du liền nhấc váy chạy đến chỗ thái hậu:
"Du Du thật nhớ thái hậu, thái phi, hoàng hậu tỷ tỷ a. Mọi người có nhớ Du Du không?"
Thái hậu ngạc nhiên không thể thốt nên lời. Nàng giờ đây cao lớn hơn nhiều, làn da trắng hồng mịn màn, so với trước kia quả nhiên là đẹp hơn rất nhiều a.
Thái phi rưng rưng nước mắt nói: "Du Du trở về thật là tốt."
Hoàng hậu mỉm cười tươi tắn: "Mọi người đều rất nhớ Du Du. Thái hậu và thái phi nghe tin lục Vương gia đưa muội đi cùng liền buồn bã không thôi."
Thái hậu cầm tay nàng vỗ vỗ: "Để ai gia xem ngươi có ốm đi không. Thật làm ai gia lo lắng."
Hoàng hậu liền đề nghị: "Mẫu hậu, chi bằng chúng ta đến Từ Ninh cung từ từ hàn huyên."
Đùa sao? Nàng là muốn gặp Lãnh Thiên Minh lấy chiếu phế phi cơ mà, đến Từ Ninh cung bát quái để làm gì? Mà thôi đi, lấy một ít lễ vật cũng tốt mà.
Thái hậu gật đầu đồng ý. Thế là đám nữ nhân thước tha dắt nhau đến Từ Ninh cung.
Lãnh Thiên Hạo mỉm cười nhìn tiểu nương tử của mình rời đi không để ý xung quanh. Lãnh Thiên Minh thấy vậy liền truyền âm đến nhắc nhở: "Lục đệ, thượng triều."
Hắn xốc lại tinh thần hiên ngang cùng những người khác bước vào Kim Loan điện.
-----Phân Cách Tuyến Luna Huang----
Các nàng thất mức độ hot của ta thế nào, ha ha *cười ngượng*
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
20 chương
65 chương
237 chương
9 chương
128 chương
53 chương
75 chương