Tác giả: Luna Huang Sáng dậy Vân Du đến phòng ăn cùng Lãnh Thiên Hàn dùng điểm tâm. Xong lại bước ra tiền thính tiếp đãi khách đến phủ bái phỏng. Đám hoàng thương biết Lãnh Thiên Hàn trở về liền đến phủ tặng lễ vật như đi tranh hàng hiệu giảm giá vậy, tấp nập không ngớt. Bọn họ cứ đến liên tục mấy ngày khiến Vân Du cùng Lãnh Thiên Hàn tiếp đãi đến chống mặt. Cuối cùng cũng có ngày thảnh thơi. Hai người ở trong phủ mở lễ vật cùng nhau bình luận. Đến sáng một hôm tuyết rơi đầy đất, Vân Du mặc áo choàng gấm lam viền lông trắng ngồi ở trước tiền thính nghịch tuyết. Nàng đắp người tuyết y hệt như lúc ở quân doanh. Lãnh Thiên Hàn khoác áo choàng cổ lông dầy ngồi ở ghế thái sư uống trà nóng mắt nhìn ra cửa hô to: "Đó là người tuyết muội hay nói sao?" Vân Du vẫn đang bận trang trí cho người tuyết nên không quay lại mà cao giọng trả lời: "Phải a, ngũ ca thấy có đẹp không? Ở quân doanh binh sĩ khen muội khéo tay đấy." "Đẹp!" Hắn đặt tách trà xuống rồi hơ tay trước chậu than dưới chân: "Muội chơi xong thì mau vào đây. Ở ngoài đó lâu lạnh sẽ sinh bệnh đấy." Vân Du hốt một nắm tuyết to rồi vo thành hình tròn hướng Lãnh Thiên Hàn ném tới. Thấy hắn bị tấn công bất ngờ không kịp tránh đi, cả viên tuyết tròn nằm bắn tung tóe khắp người hắn khiến Vân Du liền ôm bụng cười hả dạ. Lãnh Thiên Hàn sinh khí hừ lạnh dùng tay phủi hết đám tuyết trên người xuống: "Đúng là làm người tốt không được báo đáp mà. Ta là lo cho muội bệnh thế mà muội còn dùng tuyết ném ta. Sau này ta không thèm quan tâm đến muội nữa." Vân Du phủi tay bước vào cười hì hì: "Ngũ ca đừng sinh khí nữa. Muội chỉ muốn đùa huynh một chút thôi mà." Lãnh Thiên Hàn nhìn bộ dáng tinh nghịch của nàng cũng không giận nỗi nữa liền nói: "Muội nhìn tay của muội xem, đỏ hết cả lên thế này." Vân Du đặt mông ngồi xuống cái ghế gần đó cúi đầu nhìn bàn tay đỏ ửng vì lạnh của mình. Mắt lại ngấn lệ nàng cố gắng nuốt ngược vào trong không cho nước mắt chảy ra bên ngoài. Lúc ở quân doanh mỗi lần nàng nghịch tuyết xong Lãnh Thiên Hạo đều bế nàng vào lều giúp nàng sưởi ấm hai tay. Nàng dùng hai tay bọc lấy tách trà nóng trên bàn tự sưởi ấm cho bản thân. Tự dặn lòng đó chỉ là giấc mơ thôi. Hiện nàng đã tỉnh lại rồi cũng không nên hồi tưởng đến nữa, phải mau chóng quên đi thôi. Lãnh Thiên Hàn thấy nàng có biểu hiện lạ liền lên tiếng: "Người tuyết chỉ có như vậy thôi sao?" Hắn cũng khônn dám hỏi ra chỉ đổi chủ đề. Vân Du kiềm nén cảm xúc trong lòng ngẩng cao đầu hướng hắn cười: "Không phải đâu. Nó được mặt y phục nữa cơ. Lúc ở quân doanh mỗi ngày muội đều giúp nó hoán y phục, cài trâm. Hiện muội ở đây y phục không có nhiều đành cho no khoác áo tuyết vậy." Ý nàng là dùng sỏi màu đính lên người nó làm nút áo xem như nó cũng có áo mặc. Hơi nóng tách trà bốc lên làm gương mặt vốn đen nhẻm của nàng ửng đỏ, đôi mắt đỏ ngấn lệ cũng vì vậy mà được che giấu tốt. Lãnh Thiên Hàn bật cười rồi dặn hạ nhân đến tú phường may y phục cho nàng. Ngày kế tiếp, Lãnh Thiên Hàn đưa nàng đến dự hoàng thương yến ở bên Ẩn Long hồ. Bước xuống xe ngựa, Vân Du đã đỏ mắt vì vẻ đẹp của nó. Hóa ra Hàng Châu ở đây cùng Hàng Châu nàng thấy trên tạp chí ở hiện đại hoàn toàn khác xa nhau. Lại nói ở đây không có Tây hồ cùng truyền thuyết thanh xà bạch xà mà chỉ có Ẩn Long hồ là nổi tiếng thôi. Một cái hồ to lớn nước xanh trong vắt. Bên dưới hồ còn có một số chiếc thuyền hoa xanh xanh đỏ đỏ vang lên tiếng nhạc rất êm tai. Sát bờ hồ còn có hàng liễu xanh rũ xuống trong rất nhu tình. Bọn họ tổ chức tiệc ngoài trời, có rất nhiều thương phú đến tham dự. Đám hoàng thương bước đến hành lễ rồi mỗi người một câu trò chuyện với Lãnh Thiên Hàn. Hắn đưa Vân Du giới thiệu với từng người bảo nàng là muội muội của mình nhưng không nói rõ là biểu muội hay đường muội. Đám hoàng thương tò mò nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều. Vân Du đi một vòng ngắm cảnh xong liền trở về đặt câu hỏi với hắn: "Ngũ ca, nơi này vì sao gọi là Ẩn Long hồ?" Có một vị công tử gần đó nghe được liền nói: "Du tiểu thư vừa đến đây nên không biết đó thôi. Mỗi năm một lần vào sáng năm mới liền xuất hiện một con rồng to ở giữa hồ. Chỉ có thể đứng trên cầu Hỉ Tước mới thấy được." Vân Du nhìn theo tay của vị công tử đó liền thấy một chiếc cầu đỏ rực cao, dài có mái che y như cung điện nối giữa hai bên bờ hồ lại với nhau. Hóa ra nó có tên là Hỉ Tước. Có một công tử khác bước đến ôm quyền hành lễ: "Tham kiến Vương gia, gặp qua Thái công tử, Du tiểu thư" Lãnh Thiên Hàn nhàn nhạt cho miễn. Thái công tử liền nói: "Triệu thiếu lâu rồi không gặp." Thế là hai bên cùng trò chuyện. Vân Du thì thầm vào tai của Lãnh Thiên Hàn: "Ngũ ca, họ là ai thế?" Lãnh Thiên Hàn lại nói cho nàng nghe: "Hai người này đều buôn vải vóc. Người bên này là Thái nhị công tử Thái Thanh Tĩnh, Thái gia chuyên về nhuộm. Người còn lại là Triệu thiếu gia Triệu Chí Dương, Triệu gia chuyên về dệt" Vân Du nhìu mày ngẫm ngẫm sau đó lại nói: "Ngũ ca muội muốn đi xem rồng." Triệu Chí Dương nghe được liền quay sang nói: "Nếu Du tiểu thư muốn xem thì chúng ta hẹn nhau cùng đi được không?" Vân Du cao hứng liền đáp ứng. Lãnh Thiên Hàn bên cạnh nhíu mày khó chịu. Nàng cùng nam nhân khác xem rồng thì vứt lục đệ nhà hắn đi đâu. Hắn tuyệt không cho phép chuyện này xảy ra. "Không được. Năm mới chúng ta phải ở trong phủ đón tết tiếp khách làm sao có thời gian đi xem rồng." Vân Du bĩu môi hờn dỗi: "Khách là đến gặp ngũ ca liền để huynh ở phủ tiếp họ. Muội cùng Triệu thiếu đi xem rồng. Ngũ ca ở phủ vui vẻ nhé." Lãnh Thiên Hàn tức nổ phổi. Nàng cư nhiên còn muốn bảo hắn ở nhà để cùng nam nhân khác đánh lẻ nữa: "Ta cũng muốn đi." Triệu Chí Dương mỉm cười: "Càng đông càng vui mà. Thái công tử có muốn cùng đi không?" Thái Thanh Tĩnh cũng đáp ứng. Sau đó mọi người bàn bạc kế hoạch đi xem rồng. Leo lên xe ngựa trở về phủ, Vân Du không hài lòng liền hỏi Lãnh Thiên Hàn: "Người ta không mời ngũ ca, huynh đòi đi theo làm gì?" Câu này nàng lấy của Lãnh Thiên Hạo lúc nàng đồi đi dự yến của Bắc Bình quốc mà hắn không cho. "Ta cũng muốn đi xem rồng." Lãnh Thiên Hàn nhắm mắt dưỡng thần nhàn nhạt đáp. "Huynh ở Hàng Châu bao lâu rồi. Không lẽ chưa từng đi xem rồng sao?" Nàng bĩu môi chê trách tên phá đám. "Chưa từng." Hắn không phủ nhận mà trực tiếp thừa nhận: "Ở đó đông lắm ta chen lấn không nỗi liền không có xem." Vân Du kinh hô: "Ngũ ca là Vương gia cơ mà. Huynh muốn chỉ cần nói một tiếng thì cả cây cầu mặc huynh chọn chỗ đứng rồi, việc gì phải chen lấn." Lãnh Thiên Hàn chậm rãi mở mắt nhìn tiểu oa nhi ngây thơ bên cạnh: "Ta không muốn sử dụng uy quyền bức ép người khác." Vân Du vội chép miệng tán thưởng hắn: "Ngũ ca thật tốt. Huynh đúng là tấm gương sáng cho muội học tập a. Sau này muội cũng muốn giống như ngũ ca làm quý tộc độc thân." "Quý tộc độc thân?" Hắn nheo mắt hỏi lại. "Ân!" Nàng vội giải thích: "Là người có quyền thế, có tiền tài nhưng không thành thân. Giống như ngũ ca đây." Lãnh Thiên Hàn bật cười. Giống như hắn có gì là tốt cơ chứ. Lại trải qua tiếp chục ngày, Vân Du vừa bước ra tiền thính đã thấy tất cả nha hoàn, nô tài trong phủ quỳ rạp xuống đất run rẩy. Lãnh Thiên Hạo một cỗ nộ khí hung hãn ngồi trên ghế thái sư. Nàng bước vào trong cao giọng hỏi: "Ngũ ca làm sao thế?" Hắn chỉ vào đống đồ vật dưới đất cao giọng nói: "Muội xem, không biết là ai làm ra như thế này. Ta tra hỏi nãy giờ nhưng chẳng có ai chịu thừa nhận." Không ngờ hôm nay rảnh rỗi hắn xem xét trong phủ liền phát hiện ra những loại chuyện này. Vân Du ngồi xuống chỉ tay vào bình hoa to cao gần bằng mình: "Cái này là muội chơi trò ném tên. Ngũ ca xem vẫn còn dùng được mà, chỉ là bị sướt trên miệng thôi. Lãnh Thiên Hàn đen mặt ôm lấy trái tim đang bị tổn thương kiềm nén cảm xúc nhấc bình lên cho nàng xem phía đáy: "Không chỉ sướt miệng bình đâu" Hóa ra phần đáy bị mũi tên bằng sắt cộng với tác động của lực ném làm cho vỡ nát. Vân Du lại cầm hai viên ngọc bị vỡ thành năm thành bảy giơ trước mặt Lãnh Thiên Hàn: "Cái này muội nghĩ nó là dạ mình châu nên lấy chơi." Giọng Lãnh Thiên Hàn run run nén đau lòng nói: "Nó không phải dạ minh châu đâu." Đến cùng lục đệ của hắn để nàng ở quân doanh chơi những trò gì thế này? Cả dạ minh châu trân quý cũng bị mang ra để chơi. "Ân!" Nàng gật đầu: "Đến lúc nó mau chóng vỡ ra muội mới biết a." Nàng liên tục giải thích không phát hiện ra vẻ đau đớn, khổ sở của Lãnh Thiên Hàn. Nàng tiếp tục chỉ thêm hơn mười món bên dưới: "Những cái này muội mang ra chơi ném vòng. Có một số lần ném không trúng nên chỉ bị mẻ một chút." Lãnh Thiên Hàn nhìn những thứ hắn lãng phí tâm tư lần tiền bạc để mua mà đứt từng khúc ruột. Nàng bị Lãnh Thiên Hạo chiều đến sinh hư rồi. Đồ trân quý thế này mà cũng mang ra làm trò chơi: "Muội xem, nứt hết rồi!" Tim hắn đang rỉ máu nhìn vẻ mặt bình thản của nàng khi kể ra tội ác của mình. Vân Du lại chỉ tay lên đống đồ bị vỡ đến mất luôn cả hình dạng: "Đám hạc này là lúc muội đi ngang tóc vướn vào thế là rơi xuống đất." Nàng chỉ là nói theo trí nhớ thôi chứ bình thường đi ngang cũng chẳng để ý nó có hình dạng gì. "Đây không phải là hạc đâu. Đó là ngựa đấy!" Hắn run rẫy khóc không còn nước mắt mếu máo nhìn năm con ngựa bị vỡ nát đến nhận không ra. Hắn phải tốn hết nước bọt bao nhiêu ngày thái hậu mới chịu nhường cho hắn, thế mà chỉ bởi một đám tóc vướn qua liền không còn gì nữa. Còn gì có thể đau lòng hơn đây? "Còn cái này là......" "Đủ rồi." Lãnh Thiên Hàn buồn bã cắt ngang. Hắn không muốn tiếp tục nghe nữa liền phân phó cho hạ nhân mang đi vứt. Thật may mắn làm sao nàng chọn biệt viện xa xôi lại không chịu trang trí phòng. Nếu không hắn nhất định phá sản mất. Vân Du thấy sắc mặt không vui của hắn liền bước đến nói: "Ngũ ca không giận muội chứ?" Nàng vốn không cố ý mà, do trong phủ buồn chán mới như lúc ở quân doanh mang đồ ra chơi. Hắn cắn chặt môi dối lòng nói: "Không giận!" Kỳ thực trong lòng hắn lúc này đang như lửa đốt không biết phải trút vào đâu. Nước mắt cùng máu ngập tràn trong tim, ủy khuất đến vô cùng mà không biết giải bày cùng ai. "Vậy ngũ ca uống trà hạ hỏa nhé!" Nàng nhẹ giọng đưa tách trà cầm trên tay đến trước mặt hắn: "Uống xong thì không được buồn nữa." Lãnh Thiên Hàn thầm thở dài rồi nhận lấy tách trà uống cạn. Uống xong hắn cảm thấy có vị lạ lạ liền chép chép lưỡi cảm nhận rồi hỏi: "Đây là loại trà gì? Sao mùi lạ như thế?" Vân Du liền vui vẻ nói: "Đây là trà muội tự chế a." Nàng liệt kê những vị thuốc bắc đã cho vào tách trà thiết quan âm. Lãnh Thiên Hàn nghe không hết đã cố sống cố chết chạy đi móc họng nôn ra ngoài. Tất cả đau buồn lúc này hóa thành thống hận, trong lòng gào thét: Lục đệ, khi nào đệ mới thắng trận trở về giải thoát cho ta. Lãnh Thiên Hạo từ lúc rời kinh đến đông nam đánh trận liền liên tục hắc-xì. Hắn cho rằng mình bị cảm liền bảo Hồ Điệp chẩn bệnh. Hồ Điệp tìm mãi mà cũng không biết hắn bị bệnh gì, chỉ kê ít thuốc cho hắn tẩm bổ. Vân Du nhìn theo bóng hạ nhân mang đồ đi vứt liền lắc đầu. Nàng tự hứa sau này nàng sẽ không mang đồ của Lãnh Thiên Hàn ra chơi đùa nữa. Tránh hắn lại đau lòng như vậy. Hạ nhân thì há hốc ngạc nhiên. Bình thường thì chủ tử làm lỗi nhất định mang hạ nhân ra làm ma thế thân nhưng nàng lại cư nhiên nhận hết. Bọn họ như được sống lại vậy, nếu nàng không chịu nhận nhất định bọn họ sẽ bị mang ra đánh rồi bị bán đi. Trong lòng ai cũng khâm phục Vân Du nên từ đó nàng nói một bọn họ đều nghe một. -----------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------ Truyện mói được đăng tại web Vọng Thư Uyển. Nếu các nàng yêu thích văn phong của ta, hy vọng các nàng lại ủng hộ.