Lãnh Thiên Hạo bế Vân Du trở về Lưu Mộng cư. Suốt dọc đường Vân Du cau mày suy nghĩ cách hành hạ Lãnh Thiên Huyền. Cư nhiên dám mở to mắt ra gạt nàng.
Tiểu Đăng tử thấy Lãnh Thiên Hạo bế Vân Du liền cao hứng chuẩn bị trà nóng.
Bước vào sương phòng Lãnh Thiên Hạo đặt nàng xuống ghế rồi xoay người đóng cửa. Vân Du vừa đặt mông xuống ghế liền nói: "Có gì mau nói, nói xong mau rời đi."
Lãnh Thiên Hạo ngồi bên cạnh nàng nén giận hỏi: "Nàng giận ta?" Hắn chưa ngồi xuống nàng đã mở miệng đuổi đi rồi. Lòng hắn dường như có hàng trăm cây kim nhỏ đâm vào vậy.
"Không có." Vân Du không nhìn hắn, hời hợt trả lời.
"Vậy tại sao nàng tránh mặt ta?" Hắn hít một hơi sâu lại hỏi như thể sợ nghe đuọc câu trả lời.
"Có sao? Sao ta không biết?" Nàng chống tay lên bàn lười biếng phản bác.
Thấy nàng không thừa nhận hắn liền không tiếp tục truy vấn nữa: "Ta đến gặp nàng để nói đến chuyện hôn sự của các nàng."
Vân Du sáng mắt vui vẻ quay sang nhìn hắn: "Thật sao?" Đương nhiên nàng hiểu rõ từ "các nàng" trong miệng của Lãnh Thiên Hạo là nói đến ai rồi.
Lãnh Thiên Hạo gật đầu. Đáng lẽ hắn nên nghĩ ra kế này sớm hơn: "Đại hôn của bọn họ sẽ tổ chức ba ngày liên tiếp. Vài ngày nữa sẽ là đại hôn của Tiêu Tử, Hồ điệp. Tiếp đến là Lãnh Tình, Lãnh Ý. Cuối cùng là Liễu Hoa."
Vân Du ngạc nhiên hỏi: "Liễu Hoa, La Đường Kỵ?" Lúc hồi phủ nàng cũng có nghe đến đám người Lệ Chi bảo Liễu Hoa cùng La Đường Kỵ đi săn bắn a. Nhưng lúc đó nàng không có tâm trạng để ý nên không hỏi đến.
"Ừm!" Lãnh Thiên Hạo đưa tay kéo nàng đến bên mình: "La Đường Kỵ tìm ta cầu hôn. Liễu Hoa không phải người của ta nên ta không dám quyết định. Liễu Hoa lại bảo nàng ta do nàng cứu liền để nàng quyết định. Mấy ngày trước ta tìm nàng muốn nói chuyện này. Nhưng mãi vẫn không tìm được liền tự ý quyết định. Nàng không trách ta chứ?"
"Ngươi cũng đã quyết định rồi có trách cũng chẳng thay đổi gì được" Nàng ngồi trong lòng hắn ngẫm ngẫm lại nói: "Ta nghe nói La Đường Kỵ đã đón dâu."
"Thê tử của hắn mất đã lâu. Ở nhà chỉ còn phụ mẫu và một nam hài sáu tuổi. Liễu Hoa gả cho hắn tuyệt đối không ủy khuất." Lãnh Thiên Hạo nhẹ giọng giải thích, tay không ngừng xiết chặt người trong lòng như thể sợ sơ suất một chút là nàng mọc cánh bay khỏi tầm mắt của hắn vậy. Từ lúc nàng lưu lại ở trong cung lòng hắn luôn có một cảm giác bất an không thể nói thành lời.
Nàng thả lòng người gật gù rồi lại hỏi: "Vậy còn Lệ Chi thì sao?" Hắn quên mất Lệ Chi rồi sao?
Lãnh Thiên Hạo ôm lấy nàng khẽ đưa tay lấy một lọn tóc tơ mượt của nàng đưa lên môi: "Ta vốn định tổ chức liền kề bốn đại hôn như Lệ Chi và Ưng Đại Vệ không hợp nên phải dời lại thêm vài ngày."
Vân Du gật gù rồi trượt xuống chạy đến gương bát bảo tìm lễ vật. Lọn tay trên tay Lãnh Thiên Hạo mượt mà trượt theo Vân Du. Lãnh Thiên Hạo mỉm cười nhìn theo bóng lưng bé nhỏ của tiểu nương tử.
Vân Du tìm một hồi đem ôm một tượng quan âm bạch ngọc và ôm bình hoa to gốm trắng được vẽ song long hí châu chạy đến trước mặt Lãnh Thiên Hạo.
"Theo ngươi nên tặng thứ nào cho Tiêu Tử, Hồ Điệp?" Nàng mỉm cười ngọt ngào ôm chân lớn của hắn.
Lãnh Thiên Hạo chỉ tay lên bình hoa: "Cái này. Đây là vật được đem về cùng một lúc với Hồ Điệp."
Vân Du nhìn bình hoa hỏi hắn: "Ý ngươi là trận thảo phạt phản loạn ở Ngọa Thanh sao?"
Lãnh Thiên Hạo gật đầu nàng liền đem bình hoa nhẹ nhàng đặt lên bàn, rồi tiếp tục chạy tìm cái khác. Nàng lại đem hai đôi ngọc như ý đến trước mặt hắn hỏi ý: "Cái này tặng cho Lãnh Tình, Lãnh Ý. Còn tượng quan âm bạch ngọc tặng cho Liễu Hoa được không?"
Lãnh Thiên Hạo sủng nịnh ôm lấy eo nhỏ của nàng: "Nàng muốn tặng gì cũng được."
Vân Du lại lườm hắn một phen. Nàng chính là không biết cổ đại phải tặng lễ vật thế nào nên mới hỏi hắn thế mà hắn lại để nàng tùy ý. Nếu nàng biết thì cũng chẳng cần hỏi hắn làm gì.
Lãnh Thiên Hạo như biết được tiểu nương tử nghĩ gì liền giải thích: "Đồ của nàng tặng đều được đem từ trong cung ra. Nàng có tặng thế nào đi nữa vẫn hơn những người khác."
"A!" Hóa ra là vậy. Nàng lại đem đặt lễ vật lên bàn rồi gỡ tay hắn ra khỏi eo mình chạy đến gương lần nữa.
Nàng ngồi xổm xuống tìm một hồi lại cầm tượng quan âm tống tử và đôi vòng vàng đưa lên hỏi Lãnh Thiên Hạo: "Cái này tặng cho Lệ Chi được không?" Lệ Chi là nha hoàn theo nàng chịu khổ đương nhiên phải hơn bọn họ rồi.
"Tượng quan âm liền được" Lãnh Thiên Hạo nhấp ngụm trà tiếp tục nói: "Đôi vòng không được."
Vân Du tiếc nuối đem đôi vòng thả xuống rồi ôm tượng quan âm tống tử chạy đến đặt lên bàn buồn bã hỏi: "Tại sao chứ? Đôi vòng rất đẹp cơ mà."
Hắn bế nàng đặt lên đùi, tay nhẹ nhàng vén vài sợi tóc trên mặt nàng: "Vì nó làm bằng vàng. Chỉ có hoàng thất và đại thần trong triều gia quyến mới được mang vàng đeo bạc. Ưng Đại Vệ chỉ là phó tướng chưa thể diện thánh nên gia quyến không được mang vàng đeo bạc, chỉ có thể dùng ngọc thôi."
Vân Du gật gù nhớ lại đôi vòng phỉ thúy ở tiệm trang sức. Hôm nhận được bạc từ Lãnh Thiên nàng vội vã đến Vân phu ra oai mà quên mua vòng.
"Ngươi mau đem lễ vật hồi phủ đi. Giúp ta tìm hộp gói kỹ vào. Đến ngày chỉ cần mang đi tặng thôi." Nàng chỉ tay lên đống lễ vật trên bàn dặn dò.
"Nàng không về cùng ta?" Hắn ngạc nhiên hỏi lại. Hắn đã cố tình tỏ chức ba đại hôn liên tục như thế là vì muốn nàng hồi phủ cơ mà.
"Không!" Nàng thản nhiên đáp: "Ngươi về một mình. Ta còn muốn ở đây."
Thấy nàng vừa xong việc đã ban lệnh trục xuất hắn liền nghĩ nàng còn giận: "Hôm đó đi săn ta cùng ngũ ca cũng đã chuẩn xe ngựa cho bọn họ." Ý hắn là bản thân không cùng hai nữ nhân kia cưỡi ngựa.
Vân Du ngơ ngác nhìn hắn. Hắn nói cho nàng nghe chuyện này làm gì? Cũng đâu phải chuyện của nàng, hắn có cùng ai đi nữa nàng cũng không quan tâm đâu. Bớt phí nước bọt giải thích đi.
Lãnh Thiên Hạo cúi người khẽ hôn lên gò má phúng phính của nàng rồi nhẹ giọng nỉ non: "Du Du, cùng ta hồi phủ được không? Mấy ngày nữa là đại hôn của bọn họ nàng cũng nên ở phủ chứ."
Vân Du nhớ ra mình đang ngồi trong lòng Lãnh Thiên Hạo liền vùng vẫy nhiệt tình: "Lãnh Thiên Hạo ngươi mau buông ta ra. Ta ở trong cung vui vẻ thế này cơ mà." Gặp mặt ngươi là ta thấy không vui rồi.
"Vì sao nàng lại không chịu cùng ta hồi phủ?" Hắn nặng nề thở dài: "Ở trong cung không vui như nàng nghĩ đâu."
"Đó không phải chuyện ngươi nên quan tâm" Vân Du hừ mạnh: "Việc ngươi nên làm là mang lễ vật hồi phủ."
Lãnh Thiên Hạo xem như không nghe gì mà ôm nàng chặt hơn. Hắn mặc kệ nàng gào thét.
Vân Du hừ lạnh nhìn bộ dạng hả dạ của hắn nàng thật nuốt không được thứ gì: "Ngươi mau thả ta ra" Nàng lại tiếp tục giãy giụa như con cá mắc cạn.
Lãnh Thiên Hạo tiếp tục đem sự chú ý của nàng đặt hết lên người Lãnh Thiên Huyền: "Lúc nãy nàng nói thất hoàng đệ có những tám phòng thiếp sao?"
Lực chú ý của Vân Du quả thật chuyển sang nơi khác: "Phải a, là do hắn nói với ta."
Lãnh Thiên Hạo thoải mái ôm lấy nàng: "Ta đã từng để phủ của thất hoàng đệ chơi. Phủ của đệ ấy ngoại trừ thất đệ muội thì không còn thị thiếp nào nữa."
Vân Du nhìn hắn bĩu môi: "Ta không ti.n" Nhìn bộ dáng phong hoa tuyết nguyệt của Lãnh Thiên Huyền như thế nào mà không có thiếp thất chứ.
"Ta nghe ngũ ca nói thất đệ muội là đố phụ a. Nàng ta mới vào cửa đã xử lý sạch sẽ hai thông phòng của thất hoàng đệ rồi!" Lãnh Thiên Hạo thong thả nói còn không quên giúp nàng thổi tách trà nóng.
Vân Du lại một phen kinh hỉ. Ai mà tin được thất Vương phi ôn nhu như nước lại là đố phụ chứ. Bất quá.........nàng thích. Nữ nhân phải như vậy mới không bị đám nam nhân khi dễ chứ.
Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng chăm chú mỉm cười. Nếu nàng bảo hắn đi bắc, chân hắn nhất định hướng bắc bước. Nếu nàng bảo hắn ngồi nam, hắn sẽ không dám không ngồi nam.
Vân Du ngẩn ngơ nhìn nụ cười tuấn lãng phong trần của Lãnh Thiên Hạo. Trái tim của nàng dường như vẫn chịu chưa đủ đả kích. Tách khỏi hắn lâu như vậy vẫn không chịu an ổn. Rõ ràng là bị hắn đả kích nghiêm trọng như vậy mà hiện nó vẫn còn vì hắn mà cao hứng, vì hắn mà run động. Thật là mất mặt mà!
Tim a tim a, ngươi có thể hay không cho lý trí nhà ta một ít mặt mũi. Độc diễn một mình không vui đâu.
Lãnh Thiên Hạo đưa tay nâng cằm của nàng, ngón tay cái thô ráp vuốt ve đôi môi nhỏ: "Du Du, chúng ta hồi phủ được không?" Mắt hắn lộ rõ bảy phần khẩn cầu.
"Ta không hồi phủ." Vân Du quay mặt sang nơi khác kiên quyết trả lời. Lý trí của nàng vẫn chưa bị hỏng đâu.
Lãnh Thiên Hạo nghiêm nghị nói: "Tốt! Ta cùng nàng lưu lại" Hắn nói thì mạnh miệng như vậy nhưng không có lệnh hắn quả không thể lưu lại.
Vân Du há hốc quay sang, đôi tay bé nhỏ của nàng đưa lên mặt hắn: "Phu quân ca ca là đang đùa đi."
"Nàng thấy ta có giống đùa không?" Hắn cố bày ra vẻ nghiêm túc để nàng tin tưởng ngoan ngoãn theo hắn hồi phủ.
"Ngươi hồi phủ đi, ở lại đây làm gì?" Nàng nhăn nhó bĩu môi. Muốn gặp Dung phi thì đến hậu cung đi, đừng lởn vởn ở đây làm tim nàng không yên mà phản chủ nữa.
"Ta và nàng là phu thê lại tách nhau lâu như vậy. Tất nhiên ta phải lưu lại cùng nàng." Tay hắn nắm lấy chóp mũi của nàng lay nhẹ.
Nàng hất tay hắn ra cấp cho hắn một ánh nhìn đầy oán hận. Hắn còn biết nàng là thê tử của hắc cơ đấy. Lúc cùng Dung phi thân mật hắn đặt nàng ở nơi nào. Nghĩ đến đây mắt nàng đỏ hoe, ướt át. nàng đẩy hắn ra.
Lãnh Thiên Hạo hốt hoảng. Hắn đã nói gì sai sao? Sao nàng lại có phản ứng như vậy. Biểu hiện của nàng thập phần xác nhận nàng không phải vì cảm động đâu: "Du Du, ta nói gì khiến nàng không vui sao?"
"Sắp không phải nữa rồi." Nàng thở hồng hộc trầm giọng nói.
Lãnh Thiên Hạo như bị sét đánh thẳng vào người, tim hắn như bị dao khứa vài đường vậy. Hắn hung hăng kéo cằm nàng nâng lên buộc nàng nhìn thẳng mặt mình: "Nàng vừa nói gì?"
Ý thức được mình nói ra nhưng thứ không nên nói cơ mặt của Vân Du hơi đông lại rồi hướng hắn nặn một nụ cười cầu hòa: "Ý ta có hồi phủ cũng không thể hầu hạ phu quân ca ca được. Phu quân ca ca vẫn là hồi phủ tìm thông phòng, thiếp thất hoặc mau chóng nạp trắc phi đi,cùng thái hậu chống đối không phải là cách đâu."
Lãnh Thiên Hạo thấy nàng không an ổn liền đem chuyện khác ra thu hút sự chú ý của nàng: "Ta đã cũng mẫu hậu nói rõ rồi. Người sẽ không buộc ta nạp trắc phi nữa" Ý hắn là nàng có ở lại hay không cũng không còn quan trọng nữa nên sớm theo hắn hồi phủ thôi.
Thụ sủng nhược kinh Vân Du chớp chớp đôi mắt to: "Sao thái hậu lại không có chủ kiến như thế chứ? Ngày mai ta nhất định hướng người hiến kế" Như vậy khác nào nàng phí công vô ích đâu. Đổi lại là nàng, nàng sẽ gạo nấu thành cơm để xem hắn có thể làm được gì. Thái hậu là mẫu thân của hắn, hắn có thể giận được bao lâu.
Lãnh Thiên Hạo bật cười ha hả đưa tay véo đôi má ửng hồng của nàng: "Tiểu nương tử, nàng muốn vi phu lập trắc phi đến như vậy sao?"
Vân Du hừ lạnh quay đi nơi khác. Hắn xem nàng là con ngốc mà gạt sao? Hắn không muốn thành thân là vì Dung phi, hiện không muốn lập trắc phi cũng là vì nàng ta. Thế mà dám đem ra hỏi nàng câu đó.
Thấy nàng không trả lời hắn lại tiếp tục chuyển vấn đề: "Nàng cùng Dật nhi như thế nào quen biết?" Hắn lại phải hỏi về Lãnh Tử Dật.
Tiếng của tiểu Đăng tử bên ngoài truyền vào: "Vương gia, Vương phi hiện tại có muốn dùng bữa không. Lão nô lập tức cho người dọn"
Lãnh Thiên Hạo đồng ý thế là hắn cùng nàng ăn cơm xong rồi rời đi. Vân Du kể cho hắn nghe chuyện của nàng và Lãnh Tử Dật nhưng tuyệt nhiên không hề đề cập đến vấn đề lương viện, thái tử phi.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
20 chương
65 chương
237 chương
9 chương
128 chương
53 chương
75 chương