Trên người chợt cảm thấy ấm áp, ngẩng đầu liền thấy ánh mặt trời rực rỡ. Thậm chí nàng cũng không có cảm giác được đã ra ngoài lúc nào, không trách được tiếng la kia càng ngày càng nhỏ? Là hắn mang mình ra ngoài sao? Ngước mắt nhìn về phía Hướng Quân, chỉ thấy mặt hắn đầy thâm ý nhìn mình. Ánh mắt của hắn, rất sắc bén! Chẳng lẽ, hắn cũng nhìn thấu cái gì? Nói cho hắn biết, vậy có phải hắn càng thêm tin tưởng, nàng chính là Lộ Châu của hắn hay không? Dù sao, không phải là một người, làm sao có thể có trí nhớ của người khác? Hắn sẽ không tin tưởng, ngay cả chính nàng cũng sẽ không tin tưởng. “Lộ Châu, khiến cho nàng bị sợ hãi. . . . . .” Lộ Nhi đang khó xử, Hướng Quân chợt ôn nhu mở miệng, làm cho Lộ Nhi nghe cũng cảm thấy có chút không giải thích được. “Ta. . . . . .”