Phụ Nữ Có Thai Cũng Xuyên Qua
Chương 222 : Muốn Nàng Rời Đi Hiên Vương Phủ 2
Nếu như biết, hắn cũng sẽ không để nàng vào cung!
Đó là suy đoán của Lộ Nhi, nàng không biết có phải là thật hay không, nhưng nàng hi vọng Hiên Vương sẽ nghĩ như vậy, sẽ làm như vậy!
“Lộ Nhi cô nương cũng là người hiểu chuyện. Ai gia sẽ an bài một nơi an toàn, Lộ Nhi cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần là tốt rồi!”
Hoàng thái hậu nhàn nhạt cười một tiếng, thật có chút bội phục sự tỉnh táo của nữ tử này!
Nàng nhã nhặn lịch sự, lạnh nhạt, tuyệt không giống như những nữ tử ham vinh hoa phú quý.
Nếu như không phải là vì Hiên Vương, nếu như không phải là. . . . . .
Có lẽ bà chắc chắn sẽ không đối với nàng như vậy!
“Nương nương, thật ra thì, Lộ Nhi có một cách tốt hơn!”
Lộ Nhi cao ngạo ngẩng đầu lên, không phải nói nàng không biết cất nhắc, mà là, bây giờ nàng không muốn tiếp nhận vận mệnh như vậy!
“A?”
Hoàng thái hậu nhếch mày, ý bảo Lộ Nhi nói tiếp, Lộ Nhi lấy lại tinh thần, kiên định nói:
“Không phải nương nương cũng không thế nào tin tưởng đứa bé này là của Vương gia sao? Vậy tại sao phải chờ tới khi đứa nhỏ được sinh ra? Nếu như Lộ Nhi ở chỗ này, đã làm trở ngại an bài của nương nương, vậy Lộ Nhi xin nương nương để cho Lộ Nhi xuất cung đi! Lộ Nhi bảo đảm mai danh ẩn tích, cả đời đều không gặp gỡ Hiên Vương. Về phần đứa bé này, nương nương coi như cho tới bây giờ nó chưa từng xuất hiện, Lộ Nhi sẽ không nói cho nó biết thân thế của nó, sẽ một mình nuôi nó trưởng thành. . . . . .”
Nếu bọn họ nói an bài tốt, trong lòng Lộ Nhi trong cũng có thể hiểu rõ.
Cùng nhiều nữ nhân tranh giành một nam nhân, Lộ Nhi thật không làm được!
Cũng không thua kém gì nhau, Hoàng thái hậu vốn là muốn nàng rời đi, nàng liền trực tiếp xuất cung, rời khỏi Vương phủ, sống một cuộc sống tự do của nàng, vậy không phải là rất tốt sao?
Huống chi, căn bản Hiên Vương không muốn thả người, nếu muốn rời khỏi hắn, chỉ có thể mượn một tay Hoàng thái hậu.
“Nếu như cô thật sự muốn đi, ở Vương Phủ vẫn có cơ hội!”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
179 chương
13 chương
67 chương
39 chương
74 chương