Gương mặt Lộ Nhi hiện ra một nụ cười nhạt, nàng không thể để ẹ biết, không thể. “Lộ Nhi, đứa nhỏ đâu?” Bà vội vàng kéo tay Lộ Nhi, thanh âm càng thêm gấp gáp. “Mẹ, thời gian bên này của chúng ta cùng với bên kia không giống nhau, đứa nhỏ ra đời rồi, thật sự rất tốt. . . . . .” Nói như vậy, mẹ cũng tin chứ? Dù sao, thời gian hai bên khác nhau cũng là sự thật! “Lộ Nhi, con nói đứa nhỏ rất khỏe mạnh sao?” Lộ Nhi kích động gật đầu một cái, chính nàng cũng tin tưởng, đứa bé này nhất định sẽ rất tốt. “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. . . . . . Mẹ cũng an tâm. Lộ Nhi, mẹ ở chỗ này rất tốt, hết thảy đều rất tốt, con cũng không cần lo lắng, chỉ cần con khỏe mạnh, con khỏe mạnh là tốt rồi!” Bởi vì kích động, thanh âm của bà có chút run rẩy, Lộ Nhi liền vội vàng gật đầu. Mẹ nàng mới vui vẻ cười nói: “Vậy thì tốt! Lộ Nhi, trở về đi thôi, đến bên cạnh cha đứa nhỏ. Chỉ cần con sống tốt, mẹ cũng an tâm, mẹ ở chỗ này rất tốt, con không cần lo lắng ẹ. . . . . .” Thanh âm càng ngày càng nhỏ, trong tay Lộ Nhi, đột nhiên trống rỗng.