Thật may là, đối với trà nàng cũng không có yêu cầu gì cao. Thật ra thì, ngày hôm qua Chu quản gia đã mang đến cho nàng, cũng là đồ tốt hơn nhiều so với trước đây. Mọi người nhìn xem, hôm nay, ấm trà của nàng cũng chưa được xử lý kỹ, đầu tiên là sát thủ tới đây thưởng thức, tiếp theo là Hương Linh, thật đúng là. . . . . . “Lộ Nhi, thật ra trong Vương phủ không thể so với bên ngoài. Người đời cũng biết trong cung khó khăn, hỗn loạn như thế nào, nhưng ai có thể biết, trong Vương phủ này, cũng không giống như vậy. . . . . . A. . . . . .” Hương Linh dường như muốn nói gì đó với Lộ Nhi, nhưng mới vừa mở miệng, chỉ trong chớp mắt, đột nhiên ôm chặt bụng, kêu đau đến nỗi trên mặt đổ đầy mồ hôi lạnh. “Đúng vậy. A. . . . . . Hương Linh, cô làm sao vậy?” Nghe Hương Linh nói không sai, Lộ Nhi muốn đáp lại, đột nhiên cảm giác được có chuyện không đúng, ngẩng đầu lên liền thấy Hương Linh ôm chặt bụng, cả người co quắp trên ghế, có vẻ như rất đau đớn, trên mặt cũng đều là những giọt mồ hôi. . . . . “Ta. . . . . . Nước trà. . . . . . Có độc. . . . . .”