“Cũng không chuẩn sơ tóc uội muội ngươi nữa.” Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị trả lời đơn giản như vậy, trái lại cảm thấy Đồ Cửu Mị đang có lệ. ” Ai biết lúc nào mới có thể gặp lại muội muội.” Muội muội nếu như vào cung, nàng lại ở trong Hầu gia phủ, giống như chân trời góc biển rồi, nghĩ tới đây Đồ Cửu Mị liền nhẹ nhàng thở dài. Lý Trì Nguyệt nghe vậy, lại có một chút lạnh nhạt rồi, Đồ Cửu Mị đáp ứng đơn giản như vậy, không phải bởi vì nàng tranh thắng, mà chỉ vì Đồ Thập Mị không ở đây, không có thể tranh giành, nghĩ đến nàng vẫn xếp sau Đồ Thập Mị và vân vân, nghĩ đến đến đã thấy sẽ không rồi. ” Nữ tử sau khi thành gia lập thất, cho dù là tỷ muội, lui tới cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người đều là như vậy, có cái gì hảo thương cảm, ngươi cãi bướng.” Lý Trì Nguyệt không chỉ không an ủi Đồ Cửu Mị, trái lại nói mát. “Không phải như vậy, chúng ta là song sinh, cảm tình so với tỷ muội bình thường tốt hơn rất nhiều.” Đồ Cửu Mị cảm thấy người khác sẽ không hiểu được tình cảm thân thiết giữa nàng và muội muội, phu nhân đặc biệt bạc tình càng không hiểu. ” Qua một thời gian nữa, sẽ là đại thọ lục tuần của lão phu nhân, ngươi phải chuẩn bị một chút.” Lý Trì Nguyệt chuyển đề tài, nàng phát hiện bản thân cũng không thích từ trong miệng Đồ Cửu Mị nghe được bất luận cái gì liên quan đến Đồ Thập Mị, hết lần này tới lần khác nha đầu này lại nhắc tới Đồ Thập Mị. “Phải chuẩn bị cái gì?” Đồ Cửu Mị là đồ tể nữ nhi, chưa thấy qua tràng diện lớn lao gì, thọ yến thế gia càng không tham gia qua, càng không biết nên chuẩn bị như thế nào. Lão thái tuy rằng cả ngày ăn chay niệm phật, nhưng Đồ Cửu Mị biết thật ra chỉ là lão thái là một người rất không dễ sống chung, mệt Hầu gia thê thiếp đông đảo, bà bà này còn chưa tới phiên nàng hầu hạ, nếu không chỉ cần với quan hệ bà tức này, Đồ Cửu Mị nghĩ đến đã cảm thấy da đầu tê dại. ” Tùy ý đi.” Lý Trì Nguyệt lại nghĩ một chút, cảm thấy thực sự cũng không cần để Đồ Cửu Mị lấy lòng lão thái thái, Đồ Cửu Mị hiện tại là người trong viện của nàng, ai cũng sẽ không dám khó xử Đồ Cửu Mị, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, huống trên người Đồ Cửu Mị còn mang cốt nhục duy nhất của Hạng gia hiện nay. “……” Phu nhân có nói cũng như chưa nói, biết rõ người ta là kẻ nhà quê, còn không nhắc nhở một chút, đến lúc đó mất mặt thì làm sao a. ” Không phải là phải mua thọ lễ quý trọng đó chứ?” Đồ Cửu Mị hỏi. Lý Trì Nguyệt không phủ nhận, lão thái thái quả thật thích thế. ” Ngươi có thể mua nổi cái gì quý trọng đây?” Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi. ” Kim đào thế nào?” Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến mua một tiểu kim đào có thể sẽ tiêu mất phần lớn tiền tiêu vặt hàng tháng liền không thể nào vui nổi, người ta làm tiểu thiếp kẻ có tiền chưa được mấy tháng, tiền tiêu tuy rằng mỗi tháng đều khiến nàng thấy đủ, nhưng mới vừa có cảm giác phú thái thái, lại tiêu số tiền lớn đúc kim đào, nghĩ đến đều cảm thấy ruột đau. “Bao nhiêu lớn?” Kim đào không phải là không thể được, trọng điểm kích thước. Đồ Cửu Mị đầu tiên là vươn ngón tay cái, lại cảm thấy kim đào bằng ngón tay cái sẽ đào sạch gia sản của nàng, phải biết của cải của nàng lớn không được đến nắm tay, nhưng kim ngân quý giá, ném đi một đống lớn chỉ đổi về một khối nhỏ, thực sự luyến tiếc, tiếp đó nàng thu hồi ngón cái, vươn ngón út. Lý Trì Nguyệt không khỏi buồn cười ghé vào bàn trang điểm, nàng chưa bao giờ bị người khác chọc cười như vậy. Ngay cả An Nhi đều bị tiếng cười của quận chúa bên trong thu hút, thò đầu vào thăm dò, nàng chưa bao giờ thấy quận chúa cười hài lòng như thế. Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân cười đến khoa trương,chậm chạp thu hồi ngón út, cũng giấu nó đi, nàng cũng hiểu được bản thân keo kiệt, tuy rằng nhà nàng so với bách tính bình thường cũng xem như giàu có, nhưng cũng chỉ là giàu hơn nông hộ, tương đối có thịt ăn mà thôi, nhưng xét cho cùng là do người khác nuôi nàng, bản thân cũng không có bao nhiêu tiền thừa, nàng đến Hầu gia phủ mới thấy qua nhiều vàng bạc như thế, nàng còn nghĩ có cơ hội xuất phủ về nhà mẹ đẻ, sẽ hảo hảo hiếu kính mẫu thân nàng, dĩ nhiên luyến tiếc đem toàn bộ tiền tiêu vào người khác. ” Ta chính là nghèo như vậy, có cái gì buồn cười.” Đồ Cửu Mị bĩu môi, thật có sự buồn cười như vậy sao, phu nhân thế nào còn cười, ghét nhất người nói mát, phu nhân là quận chúa đương nhiên là có tiền, dĩ nhiên cảm thấy tiền dễ có. ” Được, ngươi tặng cái gì, lão thái thái đại khái cũng không hài lòng, cho nên ngươi cứ tùy tiện tặng đi, có lòng là được rồi, nàng niệm tình trong bụng ngươi có cốt nhục của Hạng gia, cũng sẽ không làm khó dễ ngươi.” Lý Trì Nguyệt nhịn cười, tự giác trấn an Đồ Cửu Mị . Đồ Cửu Mị vừa nghe cái gì cũng không làm hài lòng lão thái thái lạnh đi, lão thái thái nhà bình thường nếu như không hài lòng tức phụ, đều có thể chỉnh đến chết, Đồ Cửu Mị hiện tại cảm thấy thai nhi trong bụng chính là phúc tinh của nàng. ” Dù sao thì nàng cũng không hài lòng, vậy cũng không tặng kim đào nữa, đỡ phải lãng phí.” Lúc này Đồ Cửu Mị liền biểu hiện ra khôn khéo của hương thôn dã phụ rồi, phải biết mẫu thân nàng ở quê nhà có tiếng là nữ nhân khôn khéo bưu hãn, nàng ít nhiều cũng nữa học được ba phần. “Cũng đúng, kim đào bằng đầu ngón út và vân vân vẫn không nên lấy ra làm mất mặt.” Làm sao bây giờ, Lý Trì Nguyệt vừa nghĩ đến hình ảnh vừa rồi Đồ Cửu Mị dùng ngón cái đổi thành ngón út liền muốn cười. Phu nhân thật là xấu, mỗi lần đều bỏ đá xuống giếng, cũng không an ủi người ta, trong lòng Đồ Cửu Mị bất mãn. ” Nếu như là sinh thần của phu nhân, Cửu Muội chắc chắn sẽ đúc quả kim đào lớn bằng ngón cái cho phu nhân.” Đồ Cửu Mị dáng vẻ hào khí nói, thật ra nghĩ thầm cho dù tặng kim đào bằng ngón tay cái cho phu nhân, phu nhân cũng sẽ chướng mắt, cho nên mới dám dùng ngữ khí hào phóng như vậy. ” Có thật không?” Lý Trì Nguyệt biểu thị rất hoài nghi, nàng vẫn nhớ kỹ vừa rồi Đồ Cửu Mị chỉ đưa kim đào bằng ngón út cũng đã không nỡ giống như cắt thịt nàng. ” Chỉ cần phu nhân không ghét bỏ.” Đồ Cửu Mị kiên trì nói, phu nhân ngài nghìn vạn lần phải ghét bỏ mới được, cướp bần tế phú là phi thường vô lương tâm. ” Vậy cũng được, hai tháng nữa chính là sinh thần của bản phu nhân, kim kim lớn bằng ngón cái, tuy rằng nhỏ một chút, nhưng đến lúc đó bản phu nhân vẫn sẽ cố gắng nhận lấy, để tránh cho ngươi cảm thấy bản phu nhân khó khăn.” Lý Trì Nguyệt nói rất vân đạm khinh phong, thật ra nàng cảm thấy đùa với Đồ Cửu Mị rất thú vị. “Làm sao có thể, phu nhân trong lòng Cửu Mị là người tốt nhất.” Đồ Cửu Mị nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng ảo não vì sao vừa rồi lưỡi mình lại cử động nhanh như vậy, một quả kim đào cứ như vậy bay mất, xem ra hai tháng này còn phải nổ lực tiết kiệm ngân lượng. ” Bản phu nhân cũng biết ta đối đãi ngươi là vô cùng tốt.” Lý Trì Nguyệt nói với Đồ Cửu Mị những lời này tương đương đồng tình. Đồ Cửu Mị không biết phu nhân cảm thấy hài lòng như vậy rốt cuộc là từ đâu mà ra, nàng chỉ cảm thấy phu nhân thật sự hảo ghê tởm, biết rõ người ta luyến tiếc còn muốn người ta tặng kim đào. Bất quá ngẫm lại cảm thấy thật ra tặng kim đào lớn bằng ngón cái cho phu nhân, cũng không đến nỗi không đành lòng như trong tưởng tượng, ngân lượng rất nhanh sẽ tiết kiệm lại được, dù sao thì Hầu gia phủ cũng không cần nàng dùng đến tiền của bản thân, rất nhanh ở tốt. Nàng nghĩ chờ đến sinh thần của phu nhân, trên kim đào nàng tặng nhất định phải khắc tên của nàng, hảo nhắc nhở phu nhân, kim đào này là do nàng tặng, để tránh quá nhỏ phu nhân không nhớ được lễ mọn này. Đồ Cửu Mị hoàn toàn không phát hiện bản thân xoay chuyển tâm tư cũng quá nhanh rồi.