Phu nhân: chúng ta kết hôn đi
Chương 47 : Dẫn bạn gái về nhà 2
Ước chừng mười mấy phút sau đó, cũng đến biệt thự của Lục Thiên Ân.
Vương Điềm Triết điềm đạm dắt tay Đường Yên vào bên trong, dọc hai lối đi là hai hàng người hầu cuối đầu chào.
Bé cùng Đường Yên bỏ giày lên kệ, sau đó đi tìm cô và anh. Lại bắt gặp hai người đang ăn trái cây, đang xem phim.
Cô là người nhìn thấy bé đầu tiên, ngoắt bé lại:"Tiểu Triết đến đây".
Vương Điềm Triết thấy Đường Yên có vẻ run sợ, trấn an cô bé bằng cái nắm tay rất chặt, dường như sợ vuột mất.
Anh cũng hướng tới hai bé:"Đi học vui chứ?".
"Vâng".
Đường Yên cúi chào:"Chào cô và chú, cháu tên Đường Yên là bạn của cậu ấy".
Bởi vì quên cho nên cô bé cũng chẳng kịp hỏi tên của tiết Triết.
Lỗ Tiêu Mạn ôm Đường Yên vào lòng, cô thấy có con gái vẫn là tốt nhất, lại bảo ,cô bé này vừa tròn vừa đáng yêu, cô chỉ ước có một đứa như này.
Lục Thiên Ân gác tay ra sau ghế, ngồi sát vào cô, thỏ thẻ:"Em có muốn có con gái không?"..
"Muốn?".
"Vậy tối anh và em sẽ tạo ra"_anh ranh ma nói.
"Anh...."_ở đây còn có trẻ con vậy mà anh mặt dày đến nỗi nói thẳng ra luôn.
Cô mặc kệ anh, xem như anh là không khí, nghiêng đầu hỏi:"Cô tên Tiêu Mạn, là mẹ của tiểu Triết".
Đường Yên cười lanh lợi:"A vậy cậu ấy tên Triết sao?"
"Ừm"_Cậu bé ngồi xuống đáp.
"Con là gì của nó?"_cô tiếp tục hỏi.
Không kịp trả lời câu hỏi đó, Vương Điềm Triết đã thay cô bé đáp lại:"Cậu ấy là bạn gái của con".
Anh và cô đồng loạt nhìn nhau:"Bạn gái?".
Lỗ Tiêu Mạn biết ngay mà, chưa được mấy tiếng đã dắt bạn gái về nhà. Cô sợ đến khi con cô lớn không chừng có rất nhiều cô gái đến đây, rồi bắt cô phải chiêu đãi, chắc cô chết mất.
Đường Yên nhạy bé nói:"Cô đừng nghe cậu ấy nói bậy, tụi con chỉ là bạn bè mà thôi".
"À....."_cô nhìn Vương Điềm Triết mỉa mai:"Thì ra chỉ có con là đơn phương thôi sao?".
"Mẹ....?".
Bé hừ mạnh, giậm chân, kéo tau Đường Yên đi, còn nói:"Ba mẹ đừng làm phiền tụi con".
Cô lắc đầu phì cười, nhưng chưa được hai phút lại lạnh như băng nhìn anh:"Nói em biết, có phải lúc trước anh rất hào hoa hay không?".
"Đương nhiên là không rồi, anh rất chung thủy, nếu không em cũng không phải ngồi ở đây"..
Đúng! Từ lúc gặp và yêu cô, anh dường như không còn trăng hoa mây bướm như lúc trước nữa. Cô chính là một thứ ánh sáng, giúp anh soi rọi con đường tâm tối.
Cô chính là cuộc đời của anh, còn là mạng sống của anh.
Cô mộ mục không tin lời anh, cãi lại:"Nếu như anh không trăng hoa, cũng không tạo ra được một thằng con vừa năm tuổi đầu đã biết đi chơi bar, năm tuổi đầu đã có bạn gái, năm tuổi đầu trở thành một chàng trai háo sắc".
Nghe cô nói, anh lại cho đó là một lời khen, lỗ mũi hĩnh lên, hất cao mặt nói:"Thế mới là con của anh".
Lại giật mình, đưa mặt va chạm với mặt cô:"Em đừng đỗ tội hết cho anh, cũng có thể là do em".
"Anh điên à! Em thì trăng hoa cái gì? Em là con gái tốt đó, vả lại....."_thoạt đầu cô hùng hồn nói, nhưng lúc sau, gương mặt cô bỗng chốc đỏ lên, nói câu tiếp theo:"Vả lại em chỉ yêu mình anh,".
"Ay do, thừa nhận rồi sao? Anh có nên cảm thấy hạnh phúc hay không?".
Từ lúc cô và anh quay lại, anh cũng chưa từng nghe cô nói cô yêu anh, hôm nay lại được chứng kiến tận miệng cô nói, anh cảm thấy có một loạt cảm xúc vui sướng cứ lâng lâng khó tả.
"Anh xem kìa, cưng trai kia hôn rồi"_cô cố ý đánh trống lãng, tay chỉ về cái tivi, cảnh hôn lãng mạn của cặp đôi trông phim.
Anh hỏi cô:"Em muốn không?".
Bắt gặp lời nói của mình đã sai, cô định mở miệng trả lời thì đôi môi mỏng bạc của anh đã hạ xuống môi cô, chỉ là lướt nhẹ như chuồn chuồn đạp nước vậy.
Nhưng mà đối với cô như vậy là chưa đủ, cô muốn anh hơn thế nữa. Như đọc được suy nghĩ của cô, anh dừng lại ở mức đó.
Anh lạnh lùng nói:"Hôm nay làm việc đến đây thôi".
Người hầu trong nhà vừa nghe như vậy, đã nhảy cẩn lên vù vui mừng. Ai nấy đều cúi đầu chào rồi rời đi.
Tiếp tục công việc đang dang dở đó, anh hôn cô, cô không kháng cự, mà thuận theo anh, môi lưỡi dây dưa không rời, tuyến bọt mở miệng tuôn ra, hơi thở hồng hộc cũng vang lên, khiến cho thân nhiệt cả hai bất giác nóng lên.
Bàn tay của anh từ lúc nào đã lần mò vào trong cái áo mỏng của cô, đôi gò bồng tròn trịa, đẩy đà được bảo bọc bởi cái áo lót không dây.
Thấy hành động của anh có hơi lấn nước, lại nói cả hai đang ở phòng khách, nhỡ có ai thì sao? Còn có hai đứa trẻ đi xuống bất thình lình, lúc đó chắc cô tìm cái lỗ trốn vào mất.
Vì vậy, cô mới lên tiếng khi trong người cô thật sự đã xuất hiện dục vọng:"Ân, chúng ta lên phòng".
Lục Thiên Ân gật đầu, bế cô lên, gương mặt cô đỏ vì ngại, hai tay ôm lấy cổ anh, núp vào lòng ngực anh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
72 chương
105 chương
732 chương
91 chương
62 chương
53 chương
15 chương