Phu nhân: chúng ta kết hôn đi
Chương 27 : Em ngại sao?
Lục Thiên Ân mãi mê đọc quá, bây giờ mới để ý là cô đang ở đây.
"Em vào khi nào vậy?".
Cô giật mình:"À, à, mới vào thôi".
Lục Thiên Ân đậy cuốn truyện lại:"Mà sao mặt em đỏ quá nhỉ?"
Lỗ Tiêu Mạn chỉ tay vào cuốn truyện:"Anh đang đọc cái gì?".
"Là truyện tổng tài".
"Phụt...anh có phải Lục Thiên Ân hay không? Tôi nhớ Lục Thiên Ân rất chán ghét mấy cái này".
"Thì bây giờ anh thay đổi".
"Mà vừa nãy anh xem cái gì mà tôi thấy có hai người một nam một nữ đang, đang quấn lấy nhau rất cuồng nhiệt"_nói đến đây, mặt cô không hẹn mà đỏ lên.
Lục Thiên Ân thản nhiên đáp:"Em không biết cái đó sao? Đó gọi là mấy cảnh H trong truyện đấy! Rất đặc sắc, em có muốn thử không?".
"Đồ điên"_cô mắng ra một câu rồi về chỗ ngồi.
Anh chòm người sang cô, trêu ghẹo:"Em ngại sao?"
"........"_cô thà không trả lời còn hơn.
Anh biết cô ngại thật rồi, cho nên cũng không trêu nữa, tiếp tục đọc.
- cốc cốc....
"Vào đi".
"Chủ tịch, đây là tài liệu về mảnh đất ở thành phố Z, mong ngài xem qua".
Lục Thiên Ân vẫn dán mắt vào quyển tiểu thuyết, vốn không nghe cô thư kí kia nói gì.
Lỗ Tiêu Mạn nhìn thấy như vậy, mới khều anh:"Nè, người ta đang bàn việc với anh đó".
"À, vậy sao, cô cứ để đó đi, lát tôi sẽ xem sau".
"Vâng".
Cô thứ kí bởi vì thái độ này của anh mà làm cho vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, cô ta là lần đầu thấy chủ tịch lơ là như vậy.
Cô ta đang thắc mắc, không biết ngài chủ tịch mặt lạnh đang đọc cái gì?
Lỗ Tiêu Mạn giựt lại quyển truyện của anh:"Tập trung vào làm việc cho tôi".
Sao cô nghe cứ như cô là người nắm quyền nhỉ?
"Nếu em hôn anh một cái anh liền nghe theo lời của em".
"Anh đừng có mà quá đáng"_cô không thèm điếm xỉa đến anh, để cuốn truyện sang một bên, không để cho anh lấy.
Lục Thiên Ân nhớ được có một cảnh trong truyện giống anh và cô như vậy.
Nữ chính ngoan cố và cuối cùng bắt buộc nam chính phải ra tay.
Anh đứng lên, vòng qua bên cô, cái đầu anh đưa về phía trước, vàn tay anh chạm lên mặt cô xoay qua, nụ hôn nóng bỏng trót lọt đặt lên môi cô vô cùng thành thạo.
Lỗ Tiêu Mạn mở to mắt nhìn anh, muốn chống cự lại không thể bởi vì anh đã dùng tay còn lại chế ngự tay cô ở trên bàn, tình thế bây giờ có thể thấy cô yếu thế hơn.
Bàn tay anh xuyên vào từng sợi tóc của cô, hôn sâu, lưỡi anh đưa vào dây dưa với lưỡi cô.
Dường như nụ hôn kéo dài được hai phút, cô không còn khí thở anh mới luyến tiếc buông ra.
Anh đứng thẳng lưng, tay đút vào túi, gương mặt hiên ngang thỏa mãn đi về chỗ ngồi.
Cô giờ mới bừng tỉnh, chết tiệt, chỉ là một nụ hôn tại sao khiến cô trở nên mềm nhũn ra như vậy? Vốn không còn chút sức lực nào.
Nhớ ra, cô mắng:"Ai cho anh hôn tôi, đền đi tên khốn?".
"Vậy em muốn anh đền thêm một nụ hôn nữa hay sao?".
"Hừ! Có giỏi anh đến đây, tôi đấm không trượt phát nào"_cô giơ tay thành nắm đắm hướng về phía anh, uy hiếp.
Lục Thiên Ân giả vờ sợ hãi, cơ rúm lại, tuy nhiên giọng nói phát ra vẫn khiến cho người ta cảm nhận được sự trêu ghẹo trong đó:"Đừng hù anh, anh rất sợ đó".
Lỗ Tiêu Mạn nheo nheo con mắt, cắn chặt môi, răng nghiến ken két:"Khốn kiếp, đừng đểcó lần sau, nếu không tôi đánh chết anh".
Anh lắc đầu phì cười. Giọng điệu ôn nhu:"Tuy em rất hung hăng nhưng mà vẫn rất quyến rũ".
Lỗ Tiêu Mạn đứng lên, giậm mạnh chân:"Hôm nay tôi xin nghĩ buổi chiều, tôi đi về"
"......"_giận rồi, nhưng mà anh vẫn thấy cô rất đáng yêu A.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
72 chương
105 chương
732 chương
91 chương
62 chương
53 chương
15 chương