Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 30 : Đến hẹn

"Yêu ai yêu cả đường đi. Ta tin tưởng ngươi, ngươi yêu ta, sẽ yêu người ta yêu, ngươi yêu sâu ta bao nhiêu, sẽ bảo bệ người ta yêu bấy nhiêu. Ta nghĩ ngươi sau khi ta rời khỏi thế giới này có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Lam nhi, chăm sóc hắn, bảo vệ hắn, để hắn không buồn không lo sống qua hết nửa đời sau không có ta." Mặc Thư Kỳ đem tầm mắt dời về phía một góc nào đó của gian phòng. "Chỉ là như vậy sao?" Trong đầu Hồng dâng lên một luồng tên là tâm tình khổ sở. "Đúng." Mặc Thư Kỳ mở miệng quyết đoán. "Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha." Hồng không nhịn được cười to lên, trong tiếng cười này pha nhiều loại như là đau lòng và buồn khổ: "Vì Lâm Lam, ngươi cái gì cũng có thể làm à." "Đúng." Mặc Thư Kỳ khẳng định trả lời. Hồng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn nàng: "Bất luận chuyện gì cũng có thể tiếp nhận." "Không sai, bất luận chuyện gì." Mặc Thư Kỳ nhắm hai mắt lại, không có nhìn đến ánh mắt ưu thương của nàng. "Được, Mặc Thư Kỳ ngươi rất tốt." Hồng lần này không có dùng kính ngữ, mà là trực tiếp gọi ra tên của nàng. Bỗng nhiên Hồng mạnh mẽ đẩy Mặc Thư Kỳ lên trên giường, tiếp theo thân thể cúi xuống, môi mạnh mẽ dán lên môi nàng, cạy ra gắn bó kịch liệt quấn quýt môi nàng. Như là đang chứng minh lời nói của mình. Mặc Thư Kỳ cũng không có phản kháng, chỉ là nhắm mắt lại tùy ý nàng muốn làm gì thì làm. Hồng hôn tuyệt vọng, đau buồn, giống như là đang giải thích mình yêu trong vô vọng, giống như cơn gió dữ mưa xối xả làm cho người sợ đến tim run mất mật. Mặc Thư Kỳ cảm giác gò má của mình ẩm ướt, rõ ràng đây là nước mắt của Hồng, sau đó đáy lòng Mặc Thư Kỳ nổi lên một luồng ưu thương và áy náy. Phút cuối cùng, Hồng mạnh mẽ cắn một cái ở trên môi Mặc Thư Kỳ, một vị máu rỉ ra dính ở trên môi hai người. Sau khi kết thúc nụ hôn tuyệt vọng này Hồng quỳ đến dưới chân Mặc Thư Kỳ: "Các chủ, như ngài mong muốn, thuộc hạ sẽ đem tình yêu dành cho ngài vẫn tiếp tục kéo dài cũng đưa nó không hạn chế sâu sắc thêm, khi ngài… khi ngài rời khỏi thế giới này sẽ chuyển nó đến trên người Lâm công tử, bảo vệ hắn, che chở hắn, để hắn sống thật vui vẻ qua hết nửa đời sau. Thuộc hạ xin thề, tuyệt không phản bội. Kính xin Các chủ có thể cho thuộc hạ một ít thời gian, thuộc hạ cần yên lặng một chút, chẳng mấy chốc sẽ trở về." Sau khi nói xong giống như không chờ Mặc Thư Kỳ phản ứng nàng nhanh chóng rời khỏi phòng. Nhìn bóng lưng Hồng càng đi càng xa trong lòng Mặc Thư Kỳ một cơn hối hận nổi lên: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi." Khóe mắt Mặc Thư Kỳ rớt xuống một giọt nước mắt óng ánh, trên môi của cô một vệt đỏ bừng, dường như toàn thân đặc biệt thê lương. Mặc Thư Kỳ cũng không biết, nếu cô vừa chết lòng Hồng cũng theo cô rời đi cũng dần dần chết theo, như thế nào sẽ vẫn có thể ở lại đi yêu người khác đây. Sau khi Hồng rời đi Mặc Thư Kỳ một mình lẳng lặng đi tới trong sân nhỏ, leo lên ngồi trên hàng ghế quay về mặt trăng phát ngốc, toàn thân như mất hồn. Theo thời gian trôi qua sắc trời dần dần sáng lên, y phục của Mặc Thư Kỳ bị nước sương sáng sớm làm cho ướt nhẹp, sắc mặt cô trắng có chút không bình thường. Thân thể bắt đầu khó chịu, một trận mê muội kéo đến, trước mắt có chút biến thành màu đen, thân thể không bị khống chế té xuống đất, Chanh nhanh chóng hiện thân đỡ lấy cô, lúc này mới làm cho cô may mắn thoát khỏi ngã xuống đất. Chanh có chút lo lắng nhìn cô, nàng không biết tối ngày hôm qua Hồng và Các chủ xảy ra chuyện gì, thế nhưng mang theo gương mặt màu đỏ khó coi đi ra ngoài, hơn nữa Các chủ một mình âm u ngồi ở trong sân một buổi tối, còn có vết thương ở trên môi Các chủ kia thật không bình thường. Tất cả những điều này đều nói cho Chanh biết chuyện cũng không có đơn giản như nàng suy nghĩ. Nhưng những chuyện này cũng không phải làm là thuộc hạ của nàng có thể cân nhắc: "Các chủ, ngài không sao chứ." Mặc Thư Kỳ có chút uể oải lắc đầu. Nàng ấn ấn huyệt Thái Dương của mình: "Thu xếp một chút, sau đó chờ một lát ta muốn đi đến chỗ hẹn." Chanh khó khăn gật đầu. Sau khi tắm rửa thay y phục xong Mặc Thư Kỳ cảm giác tinh lực khá hơn một chút, sau đó mang theo Chanh chạy về Thanh Phong giản. Cô không biết, còn có âm mưu to lớn hơn đang đợi cô. * * * Ba ngày trước Lâm Khiếu Thiên vừa rời khỏi Lâm gia trang sau đó không lâu liền đi tìm đồng minh của mình, mà Lâm Tố bởi vì những gì mẫu thân mình gây ra nên cảm thấy bất mãn sau đó mang theo Lâm Thanh rời khỏi bà. Bà tức giận nhìn hắc y nhân bên cạnh mình, tên hắc y nhân này trên người trùm mũ áo bào đen rộng lớn đưa toàn thân nàng che lấp chặt chẽ, không lọt một chút da dẻ ra bên ngoài có vẻ đặc biệt thần bí. Lâm Khiếu Thiên quay về người này là bốn phần tức giận, năm phần cung kính lại có một phần e ngại: "Ngươi có biết hay không bởi vì kế hoạch của ngươi ta đã cái gì cũng đều không có, Lâm gia, vị trí Võ lâm minh chủ, nhi nữ, tất cả đều không còn, hiện tại ta chẳng là cái thá gì." "Đừng nóng vội, ngươi đừng quên chúng ta còn có một lá vương bài. Chỉ cần có hắn ở đây, ta bảo đảm Mặc Thư Kỳ nhất định sẽ ngoan ngoãn làm việc cho ta." Giọng nói Hắc y nhân có chút khàn giọng, như là đang che giấu cái gì. "Mặc Thư Kỳ? Là Y Tiên kia?" Lâm Khiếu Thiên khẽ cau mày. "Không sai, từng giao thủ với nàng chính là ngươi, nhưng ngươi thậm chí vẫn không biết tên của nàng." Hắc y nhân xem thường nhìn bà một cái. "Nàng là người Mặc gia?" Lâm Khiếu Thiên hỏi. Hắc y nhân quỷ dị nở nụ cười: "Nàng không chỉ là người Mặc gia, chính là người duy nhất trên đời này có thể dẫn dắt chúng ta đi tìm bảo tàng, có bảo tàng, ngươi còn sẽ quan tâm một cái Lâm gia trang nho nhỏ và hai nữ nhi không nghe lời sao?" "Bảo tàng, ngươi xác định nàng có thể tìm được?" Lâm Khiếu Thiên nghi ngờ nhìn nàng. "Hừ, Mặc Thư Kỳ thông minh tuyệt đỉnh, chữa bệnh giỏi mà đàn cũng hay, nàng tâm tư kín đáo, hiểu được xem xét thời thế. Nếu như ngay cả nàng cũng không tìm được, trên đời này sẽ không có người có thể tìm được. Hiện tại vừa vặn chúng ta bắt được người trong lòng nàng, chỉ cần có hắn ở đây, ta không sợ Mặc Thư Kỳ không nghe theo." Hắc y nhân dường như là rất cảm thán tài hoa của Mặc Thư Kỳ. Lâm Khiếu Thiên bán tín bán nghi, nhưng bà vẫn nghe hắc y nhân, bởi vì bà đã không còn đường đi nữa rồi, sống như tang gia chi khuyển* như thế sau khi bị Mặc Thư Kỳ đến Lâm gia trang bức mình đi rồi cùng nàng kết làm mối thù, đồng thời giữa hai người là không chết không thôi. (*Tang gia chi khuyển: nguyên ý là chỉ con chó nhà có đám tang. Hiện nay người ta dùng để ví về người không có nơi nương thân.) "Đúng rồi, cái này cho ngươi." Hắc y nhân bỗng nhiên đưa cho Lâm Khiếu Thiên một cái bình bạch ngọc. Lâm Khiếu Thiên không rõ tiếp nhận: "Đây là cái gì?" "Tán công tán, Mặc Thư Kỳ võ công cao cường ngươi và ta đều không phải là đối thủ của nàng. Tán công tán có thể làm cho Mặc Thư Kỳ tạm thời mất đi công lực biến thành một người bình thường, như vậy liền không sợ nàng chạy trốn từ trong tay ta, còn có, ta đã đút cho nam nhân Mặc Thư Kỳ yêu thích kia uống độc sâu tình, mỗi tháng sẽ đúng giờ cho hắn thuốc giải, mạng hắn lại chịu khống chế ở trong tay ta. Như vậy càng nhiều một mục bảo đảm." Hắc y nhân nham hiểm nói. Lâm Khiếu Thiên nhận chiếc bình, lộ ra một nụ cười nham hiểm, chỉ lo chìm đắm trong vui sướng khi mình sắp sửa đem Mặc Thư Kỳ đạp ở dưới chân, bà không thấy hắc y nhân bên cạnh lộ ra nụ cười châm chọc mình. * * * Đợi được hai người Mặc Thư Kỳ và Chanh đi tới Thanh Phong giản là Lâm Khiếu Thiên đã mang theo Lâm Lam và đệ tử của mình chờ đợi đã lâu. "Mặc tiểu thư cũng thật là cái giá lớn nha, để cho Lâm mỗ và các vị đệ tử đợi lâu như vậy, hay là nghĩ đến không để ý tiểu tình nhân của mình?" Lâm Khiếu Thiên cười lạnh nhìn Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ không để ý đến lời lẽ vô tình của Lâm Khiếu Thiên, chỉ là đem tầm mắt tập trung lên trên người nam tử đứng ở phía sau bà. Thân nam tử mang áo vải màu xanh đậm, tóc dài đen nhánh được một cây trâm trúc ghim hết ở sau gáy, lông mày anh tuấn, con ngươi thâm thúy, sống mũi cao thẳng, môi có chút mỏng. Da dẻ là loại màu vàng nhạt khỏe mạnh kia, vóc người thon dài kiên cường.