Phu Lang Ngốc Của Ta
Chương 23 : Đại hội võ lâm [3]
Editor: demcodon
"Tiểu thư nói đùa, mọi người đều biết Võ lâm minh chủ đều phải là người có tài mới chiếm được." Nói xong đem tầm mắt chuyển tới trên người Mặc Thư Kỳ: "Không biết tiểu thư tìm người nào?"
Mặc Thư Kỳ xoay người một cái, đối mặt với các vị nhân sĩ võ lâm dưới đài. Rất nhanh có một nhóm hắc y nhân mang tới một cái ghế để phía sau cô. Mặc Thư Kỳ tới ngồi lên cái ghế đưa tay chống lên thành vịn, nghiêng đầu đè lên trên tay, rất hứng thú nhìn mọi người: "Không biết các vị còn nhớ Mặc gia không?"
Dưới đài một mảnh xì xào bàn tán, mọi người ngươi nhìnta-tanhìn ngươi không biết nên trả lời như thế nào.
"Tiểu thư nói là võ lâm đệ nhất thế gia hai mươi năm trước bị diệt môn, Mặc gia?" Vân Trung Tử hỏi.
"Đúng vậy." Mặc Thư Kỳ gật gật đầu.
Vân Trung Tử trầm tư một hồi: "Không biết tiểu thư có quan hệ gì với Mặc gia."
"Không có." Một tay kháccủaMặc Thư Kỳ nhàn rỗi vuốt ve sợi tóc trắng như tuyếtcủamình: "Có điều, vị tiểu công tử này bên cạnh lại là có nguồn gốc sâu xa với Mặc gia kia." Mặc Thư Kỳ nói xong liền nhìn một chút về Mặc Vong Trần bên cạnh, nghe Mặc Thư Kỳ nói Mặc Vong Trần bắt đầu ngẩn ra, sau đó quay về Vân Trung Tử gật gật đầu.
Vân Trung Tử nhìn Mặc Vong Trần kia có khuôn mặt giống năm phần với Sở Tư Hành có chút không thể tin tưởng, thân thể bà khẽ run lên, lùi về phía sau mấy bước. demcodon-lequydon
Nhìn thấy vẻ mặtcủabà Mặc Thư Kỳ cười lạnh: "Xem ra, Vân tiền bối là không dự định nhúng tay." Mặc Thư Kỳ đứng lên lạnh lùng nhìn bà một cái: "Như vậy cũng được, nếu hai mươi năm trước tiền bối không có nhúng tay, hai mươi năm sau xin tiền bối vẫn giữ yên lặng là tốt rồi, chờ mọi chuyện sau khi kết thúc, bản tọa sẽ tự rời đi."
Vân Trung Tử cúi đầu, yên lặng không nói, như là ngầm đồng ý với Mặc Thư Kỳ.
Tiếp theo tầm mắtcủaMặc Thư Kỳ chuyển qua dưới đài, nhìn bóng người mơ hồ dưới đài cô nhếch miệng cười lên một cái hơi sâu xa: "Hai mươi năm trước Mặc gia xảy ra chuyện gì nói vậy các vị đang ngồi ở đây đều rất rõ ràng, chính các ngươi làm cái gì thì tự mình cũng rất rõ ràng đi. Có ai tham dự qua chuyện Mặc gia diệt môn đứng ra, nếu không, đừng trách bản tọa vô tình." Trong mắt Mặc Thư Kỳ loé ra một tia độc ác.
Nghe xong lời Mặc Thư Kỳ trả lời, Vương Nhạc Vân thở dài một tiếng, yên lặng đi lên trên đài. Trên đường điphulangnàng nắm lấy tay áocủanàng, trong mắt chứa đựng nước mắt làm cho nàng không nên đi tới. Nhưng Vương Nhạc Vân chỉ là lắc đầu, vẫn đi về phía bên này.Phulangcủanàng xem mình không cách nào thay đổi ý đồcủanàng, chỉ đến lối đi bên cạnh Mặc Thư Kỳ quỳ xuống mặt đất, cầu xin nói: "Vị tiểu thư này, thê chủ nàng đã biết sai rồi, hai mươi năm qua, nàng cả ngày lẫn đêm đều sống trong hổ thẹn. Cả ngày ăn không ngon - ngủ không yên, kính xin tiểu thư buông tha cho nàng đi."
Mặc Thư Kỳ không nhìn y, chỉ là nhìn Vương Nhạc Vân: "Ngươi không có muốn nói cái gì sao?"
"Vương mỗ tự biết nghiệp chướng nặng nề, thế nhưng người nhà Vương mỗ là vô tội, kính xin tiểu thư có thể buông tha cho các nàng, các nàng cái gì cũng không biết." Vương Nhạc Vân nói xong ôm lấyphulangcủanàng chậm rãi quỳ gối dưới chân Mặc Vong Trần.
Mặc Vong Trần không biết làm sao nhìn Mặc Thư Kỳ, Mặc Thư Kỳ ra hiệu cho hắn không cần để ý đến Vương Nhạc Vân. Mặc Vong Trần gật đầu, thân thể cứng ngắc đứng bên cạnh Mặc Thư Kỳ.
Mặc Thư Kỳ gật đầu, lại đưa mắt dời về phía dưới đài: "Còn có ai đứng ra hay không?"
Vừa dứt lời, lại có mấy nữ nhân tuổi tác hơi lớn đứng dậy đi tới trước mặt Mặc Thư Kỳ, lặng yên đứng thẳng.
"Không có ai sao?" Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh: "Rất tốt, người đâu?"
"Chủ nhân!" Lục, Thanh, Lam, Tử ôm quyền quỳ gối trước mặt Mặc Thư Kỳ.
"Giết!" Mặc Thư Kỳ lạnh lẽo nói.
Lục, Thanh, Lam, Tử nhận mệnh sau đó nhanh chóng bay bốn phía ra ngoài. Mặc Vong Trần đứng phía sau Mặc Thư Kỳ, một tay che lại tầm mắtcủanàng, Mặc Vong Trần ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.
Trong đó, các nơi dưới đài liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Lâm Khiếu Thiên và mấy vị chưởng môn muốn ngăn cản nhưng rất kiêng kỵ võ côngcủaMặc Thư Kỳ, liền cũng không có nhúc nhích. Đem tầm mắt chuyển tới trên người Vân Trung Tử, cũng đều bị bà không để ý tới.
Nhìn dáng vẻ Vân Trung Tử yên tĩnh trầm, Mặc Thư Kỳ nghiêng đầu.
Không lâu sau Lục, Thanh, Lam, Tử máu tươi đầy người trở về, các nàng quỳ gối trước mặt Mặc Thư Kỳ, cùng kêu lên: "Chủ nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành." Sau khi Mặc Thư Kỳ gật đầu, các nàng liền đứng trở về vị trí ban đầu.
Phía dưới cũng chẳng có bao nhiêu máu, những người kia đều là một đao mất mạng, cũng không có phản kháng bao nhiêu. Đương nhiên ngược lại có muốn phản kháng cũng không có được bao nhiêu tác dụng, tiếng đàn vừa nãy đã đem nội lựccủacác nàng tiêu hao hết bảy tám phần.
"Vị tiểu thư này, nếu mọi chuyện đã giải quyết, xin mời tiểu thư mau mau rời đi." Lâm Khiếu Thiên tức giận nói.
"Vậy à? Lâm trang chủ cho rằng như thế sao?" Mặc Thư Kỳ hơi nghi ngờ quay đầu nhìn bà.
"Đúng, đương nhiên." Lâm Khiếu Thiên quay về tầm mắtcủanàng, dần dần ra mồ hôi lạnh.
"Vị tiểu thư này, coi như ngươi muốn tra ra chuyện hai mươi năm trước Mặc gia diệt môn, vậy cũng không có quan hệ với những võ lâm hào kiệt này. Kính xin tiểu thư buông tha các nàng, không nên lạm sát kẻ vô tội." Nhìn thấy chết nhiều người như vậy Vân Trung Tử có chút đứng không vững.
"Không nghĩ tới Vân tiền bối cũng thật là một tâm địa Bồ Tát, đã như vậy, hai mươi năm trước tiền bối làm sao lại không ra một tiếng." Mặc Thư Kỳ giễu cợt nói: "Có điều tiền bối yên tâm, bản tọa vẫn còn có chút nhân tính, không giống như mấy người, trước mặt người là quân tử nhưng sau lưng người làm một ít chuyện nhân tài sẽ làm ra. Những người này không có chuyện gì, chờ sau đó sẽ tốt."
Vân Trung Tử thở dài, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi." Nói xong đứng trong một góc.
Mặc Thư Kỳ giơ ống tay áo. Ngồi trở lại trong ghế tựa, lạnh nhạt nhìn Vương Nhạc Ngữ chậm rãi nói: "Không bằng liền do Vương bảo chủ nói cho chúngtabiết một chút chuyện hai mươi năm trước Mặc gia diệt môn, được không?"
Vương Nhạc Ngữ nhìn Mặc Thư Kỳ một chút, lại nhìn gia chủcủatứ đại gia tộc khác một chút, nhẹ nhàng thở dài.
Vương Nhạc Ngữ còn chưa mở miệng, liền nghe thấy một giọng nói lanh lảnh vang lên: "Vương bảo chủ, không nghĩ tới ngươi là người độc ác như vậy, xemtangày hôm nay không giết ngươi trả thì cho người Mặc gia." Lý Mộng Vân tức giận nói xong, vung kiếm đâm tới Vương Nhạc Ngữ.
Mặc Thư Kỳ vung tay áo đưa bà tránh ra, giễu cợt nói: "Không nghĩ tới, Lý gia chủ đối với chuyện Mặc gia để bụng như vậy, đáng tiếc bản tọa không cần ngươi ra mặt, Lý gia chủ quản tốt chính mình là được."
"Người này ngươi thực sự là không nhìn được tốt xấu, mẫu thân là vì ngươi mới ra tay, ngươi tại sao có thể đối xử với bà như vậy." Lý Vận võ công thấp kém cho nên tiếng đàn vừa rồi cũng không có tác dụng lớn gì với y, hắn dìu mẫu thâncủamình lên. demcodon-lequydon
Mà mấy người kháccủatứ đại gia tộc, nữ tử đều khoanh chân ngồi dưới đất, nam tử ngồi bên cạnh nữ tử chăm sóc cho các nàng, một bên lưu ý tình hình trên sân.
Mặt mũi Lâm Thanh tràn đầy ưu sầu, không biết đang lo lắng cái gì.
Lý Mộng Vân bị đánh ngã trên đất phun một ngụm máu, oán hận nhìn Mặc Thư Kỳ một cái, không nói gì thêm, đến con cháu Lý gia phía sau bà cũng muốn muốn vọt qua trả thù cho bà có điều đều bị nhóm ám vệ phía sau Mặc Thư Kỳ ổn định.
Lý Vận nhìn thấy tình hình đáng sợ đến thả Vương Nhạc Ngữ ra cũng lùi tới phía sau bà.
Mặc Thư Kỳ không có chú ý tới các nàng chỉ là đem tầm mắt chuyển lên trên người Vương Nhạc Ngữ.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
501 chương
60 chương
49 chương
55 chương
46 chương
76 chương