Phù Lam

Chương 46

Những lần trước Lam Diễm tự lực cánh sinh làm việc chân tay, cuối cùng đều là thất bại. Hắn đã cố gắng, kết quả vẫn là không được. Hồi đó, hắn chọn xem những bộ phim có nữ chính mình thích nhất, da trắng mặt đẹp, hơn nữa đều chọn đề tài kỳ lạ. Lúc chiếu phim, hắn bỏ qua khúc dạo đầu không có ý nghĩa, đi thẳng vào vấn đề. Nữ chính có cơ thể kinh người, âm thanh êm tai, biểu diễn cũng tốt. Đổi lại là người đàn ông khác, khẳng định là khó kìm lòng nổi. Lam Diễm vừa xem không bao lâu, bắt đầu mệt rã rời. Hắn ép buộc bản thân tập trung sự chú ý vào bộ phim. Qua mười năm phút, suýt chút nữa hắn ngủ thiếp đi. Cũng chính vào thời khắc ấy, Lam Diễm ý thức được, tính(ý nói tình dục) của bản thân đã bị ma túy phá hủy. Sau đó, hắn ôm gối đi vào giấc ngủ. Tỉnh lại, hắn nghĩ thông suốt. Sớm muộn sẽ có một ngày như thế. Nếu hắn nhiễm ma túy, vậy thì đáng đời hắn bất lực. --- Khoảng mười giờ, Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao phải trở lại Vượng thành. Lam Diễm tìm một quán đồ ăn Trung quốc ở gần phòng trọ, nói chuyện làm ăn với chủ cửa hàng. Lam Diễm ra tay hào phòng, chủ cửa hàng sảng khoái đáp ứng. Cứ như vậy, giải quyết chuyện cơm nước một tháng tới của Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao. Sau đó, Lam Diễm im lặng. Trở lại phòng trọ, Lam Diễm tự chuyển ghế tựa đến ngồi ở ban công. Khoảng thời gian này, mặt trời rất lớn. Hắn nhìn càng lúc càng thấy chói mắt, liền nhắm mặt lại, mở ra lần thứ hai. Lâm viên của tiểu khu này có nhiều năm rồi, hoa cỏ đều là hàng loại hai, hơn nữa chăm sóc không tốt, không thể nói là quang cảnh đẹp. Thế nhưng giờ phút này, Lam Diễm đang tham lam thu vào trong ký ức bầu trời này, đất đai, cây cối này. Thế giới trước mắt tươi đẹp như vậy, vậy mà trước đây hắn không quý trọng. Lam Diễm ngồi đó, không nhúc nhích. Hắn đang chờ đợi. Doãn Tiểu Đao lẳng lặng đứng sau lưng hắn. Cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn. Tâm tình như vậy, vẫn che đậy bên dưới vẻ hiha hời hợt, thực tế nội tâm của hắn trống rỗng chán nản. Lúc cơn mệt mỏi vô lực kéo đến, Lam Diễm trở lại hiện thực. Hắn đứng dậy, bình tĩnh nói: "Đao thị vệ, bắt đầu rồi." Câu nói này, mở đầu màn cai nghiện của hắn. Không ít người chơi ma túy lựa chọn dùng thuốc để cai nghiện. Thế nhưng tác dụng phụ rất lớn. Lựa chọn của Lam Diễm chính là cai nghiện dựa vào Đông y chữa trị. Cai như vậy có điểm tốt là, thân thể khôi phục tự nhiên. Khuyết điểm là, đau đớn, cực kỳ đau đớn. Sau khi hắn vào phòng, như bé ngoan nằm trên giường, mặc cho Doãn Tiểu Đao trói gô hắn lại, trói chặt tứ chi của hắn vào khung giường. Trong lúc đó, hắn đánh giá cô. Khuôn mặt cô bình thường, có điều làn da khỏe mạnh hồng hào, ánh mắt trong suốt kiên định. Đột nhiên hắn hỏi: "Đao thị vệ, sau khi tôi cai nghiện, cô có giữ lời hứa không?" "Sẽ." Doãn Tiểu Đao không chút dự. "Vậy được." Tuy cô có hơi ngu ngốc, nhưng bằng lòng rửa chén. Miễn cưỡng coi là phù hợp điều kiện chọn bạn trăm năm trong lòng hắn. Lam Diễm bình tĩnh nhìn mắt cô: "Nếu như cô không thích tôi, tôi sẽ giết cô." Giọng nói nghiêm túc của hắn, khiến động tác trói dây thừng của Doãn Tiểu Đao dừng lại, sau đó cô nói: "Được." "Quân tử nhất ngôn." "Tứ mã nan truy." Sau đó, Lam Diễm nở nụ cười. ---- Hội chứng cai nghiện tổng hợp, dùng bốn chữ để khái quát chính là: cực kỳ đau đớn. Miêu tả nhiều hơn chút nữa, ví dụ như, sợ lạnh chảy nước mũi, kén ăn buồn nôn, nôn mửa đi tả, xương cốt kiến đi, cơ bắp đau nhức, run rẩy bất an, vân vân. Chỉ là mấy chục chữ. Chính là mấy chục chữ này, sẽ xuyên suốt toàn bộ thời gian Lam Diễm cai nghiện. Mỗi một phút, mỗi một giây, hắn đều trốn không thoát. Ngày cai nghiện đầu tiên, Lam Diễm nghĩ muốn chết đi. Hắn chảy nước mắt, nói chuyện không rõ ràng: "Để tôi chết...để tôi chết..." Hắn còn dùng răng cắn băng quấn. Doãn Tiểu Đao đứng cách giường một mét. Nhìn dáng vẻ giãy giụa đạp loạn của hắn, vẻ mặt của cô hơi run rẩy. Trong ba chén thuốc cô cho hắn uống, cũng có bỏ thêm thuốc giảm đau bằng thuốc Đông y. Chỉ là, đối với đau đớn bây giờ của hắn, có hiểu quả quá chậm. Hai mươi ngày trước, hắn cũng không đau đến mức này. "Tứ lang..." Doãn Tiểu Đao vửa mở miệng, mới biết giọng nói của mình hơi run. Từ trước đến nay dù cô đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ thì mặt cũng không biến sắc, mà tình cảnh này, quả thực không đành lòng: "Tứ lang, sẽ qua thôi." Lam Diễm không nghe rõ lời cô nói, hắn lôi kéo dây trói, hận không thể đập đầu chết. Hắn đau quá, hắn thật sự rất đau! Toàn thân không có một chỗ nào không đau. Hơn nữa, đau đớn như đi sâu vào xương tủy, lại như có một đám sâu bọ đang gặm nhấm xương của hắn, có một trận lửa nóng thiêu đốt làn da của hắn. Lam Diễm khát cầu ma túy. Cho dù hút xong chết ngay lập tức, hắn cũng cam nguyện. Tình yêu, tình thân là cái thứ chó má gì? Có thể giảm đau cho hắn sao? Hiện tại chỉ có ma túy mới có thể giải thoát cho hắn. Sinh cũng được, chết cũng được, hắn không muốn đau thế này. "Cho tôi một điếu thuốc...Cầu xin cô...." Trên mặt hắn mồ hôi trộn với nước mắt, khổ sở cầu xin. Giãy giụa quá mức kịch liệt, còn dập đầu gối. Doãn Tiểu Đao khẽ nhấc chân, đang muốn tiến lên, đột nhiên ngừng lại. Cô nhớ tới, những việc hắn đã viết chú ý: Đừng để ý tới hắn. Hắn còn nói, muốn cô nghe lời. Trong phòng rèm cửa sổ che kín, không mở đèn. Cả phòng, chỉ có đèn giường sáng. Bóng người Lam Diễm vặn vẹo, chiếu vào tường, tạo nên một bóng đen to lớn. Bóng đen dường như đang hung ác cười nhạo. Cười nhạo người con trai hung dữ đá đạp lung tung, cùng với người con gái khổ sở chịu đựng.