Phù Du FULL

Chương 71

Edit: Ry "Anh như thế..." Cốc Nghi ngồi xổm xuống chơi với xúc tu nhỏ: "Có khác nào tự chửi mình không?" "..." Xúc tu nhỏ có chỗ dựa, không thèm sợ Kỷ Trạch, chạy đến góc chơi thường ngày của mình, đẩy hết đống đồ chơi yêu thích tới trước mặt Cốc Nghi, nó muốn cho anh hết. "Nó đáng ghét lắm, em không cần phải ép mình chơi với nó." Kỷ Trạch nỗ lực kéo sự chú ý của Cốc Nghi về mình: "Với cả nó không hiểu gì hết, em càng dung túng nó thì nó càng được voi đòi tiên, thật đấy." Cốc Nghi để kệ cho xúc tu nhỏ vuốt ve gan bàn tay mình: "Nhưng chẳng phải nó cũng không có ác ý sao?" Xúc tu nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu, quấn lên cổ tay Cốc Nghi. Nó đang khoe khoang với Kỷ Trạch. Kỷ Trạch khẽ cau mày, tay phải chụp lên vai trái: "Cốc Nghi, tôi thấy vai hơi nhức." Cốc Nghi vội vàng đứng dậy: "Sao thế?" "Có phải là ban nãy ngã bị va vào đâu không?" "Có bị thương không?" Trong mắt anh ngập đầy lo lắng, hốt hoảng cởi vài cúc áo sơ mi của Kỷ Trạch, vạch sang bên trái để lộ da chỗ đầu vai. "Có phải xương bị ảnh hưởng không?" Cốc Nghi không dám qua loa, thử nắn vai Kỷ Trạch, hơi dùng lực bóp: "Là chỗ này à?" Kỷ Trạch chăm chú nhìn Cốc Nghi, ánh mắt hơi giương lên, vượt qua Cốc Nghi nhìn xúc tu nhỏ đằng sau. Môi gã nhếch lên thành nụ cười: "Ừ." Xúc tu nhỏ bị bắt nạt lại không dám kêu, tủi thân rúc về góc tường của nó. "Cái này e là hơi nghiêm trọng..." "Với tôi mà nói thì không phải chuyện gì lớn." Kỷ Trạch che đi xúc cảm cuồn cuộn nơi đáy mắt: "Lát nữa tôi tự xoa bóp là sẽ khỏi." "Thật à?" Nút áo được cài lại, ngón tay mảnh khảnh gần trong gang tấc, Kỷ Trạch kiềm chế ham muốn nắm lấy nó: "Em quên rồi sao, tôi là 003 không gì không làm được mà." Cốc Nghi bị gã chọc cười. "Em sẽ xoa bóp vai cho anh." Vai Kỷ Trạch không bị thương, gã chỉ thấy buồn ngủ. Cưỡng ép xé mở bức tường ngăn cách đã làm gã tiêu hao không ít sức mạnh. Cốc Nghi giúp gã xoa bóp không đến ba phút, Kỷ Trạch đã không chịu nổi: "Tôi muốn nằm nghỉ trên ghế sô pha một lát, có thể cho tôi gối lên đùi em không?" "Anh không thoải mái à?" "Không phải." Kỷ Trạch không để lộ chút rã rời nào trước mặt Cốc Nghi, tùy ý tìm một cái cớ: "Có thể là muốn ngủ đông." Gã gối lên đùi Cốc Nghi, chậm rãi nhắm mắt lại: "Tôi sẽ nhắm mắt nghỉ ngơi chừng mười lăm phút, đến giờ thì em gọi tôi một tiếng nhé." "Được." Tóc Kỷ Trạch rất mềm, Cốc Nghi nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt từng lần miêu tả mặt mày của gã, thử khắc sâu dáng vẻ thường ngày của gã vào trong lòng. Xúc tu nhỏ nơi góc tường bò đến, nằm trên mu bàn chân Cốc Nghi, yên ổn chìm vào giấc ngủ. Cốc Nghi có đủ thời gian để quan sát Kỷ Trạch cho thật kĩ. Mặt mày gã sắc bén, tiếc là mỗi lần đứng trước mặt Cốc Nghi đều sẽ trở nên mềm mại. Mũi cao thẳng, khá giống người Âu Mỹ, màu môi lại hơi nhạt, lúc không cười trông có vẻ uy nghiêm, khá là khác với Kỷ Trạch ở trước mặt Cốc Nghi. "Cốc Nghi..." Trong lúc ngủ mơ, Kỷ Trạch lầm bầm tên anh, trở mình, cau mày, dường như gặp ác mộng. Quái vật cũng sẽ mơ thấy ác mộng à? Cốc Nghi tò mò nghĩ. Anh nắm lấy tay Kỷ Trạch, hàng mày đang nhíu chặt dần giãn ra, nhưng bàn tay anh đang nắm lại siết chặt hơn mấy phần. Xúc tu nhỏ quấn lên cổ chân, xúc giác lành lạnh rót vào da thịt. Nó dụi lên mắt cá chân của Cốc Nghi, sau đó lại nằm im. Cốc Nghi bị phản ứng của cả hai chọc cười. Môi mỏng khẽ nhúc nhích, dường như Kỷ Trạch lại nỉ non cái gì. Cốc Nghi cúi xuống, nghe được rất rõ từng lời ngập tràn sợ hãi và đau khổ. "Đừng rời bỏ tôi...!Đừng đi..." Gã lặp đi lặp lại..